Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 515




Chương 515


“Chỉ cần sau này anh Tô không xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa là được rồi” Giọng nói của Tiểu Ý một lần nữa truyền đến tai Tô Lương Mặc vô cùng rõ ràng.


Và dĩ nhiên, giọng nói của cô cũng không nhỏ đủ để thu hút ánh nhìn hiếu kỳ của mọi người xung quanh đó.


Trong số những người đứng hóng chuyện, có một vài người không ngừng chỉ trỏ thì thầm nói xấu Lương Tiểu Ý.


“Ôi trời ạ, nha đầu này tính nết cũng thật là xấu xa quá đi mất, người đâu mà độc mồm độc miệng đến vậy. Chưa kể đến việc chân tay vụng về làm rách cả túi, rơi hết đồ ăn xuống, vừa mở miệng ra liền nói những lời cay độc làm tổn thương người khác” Một bà cô tầm bốn mươi tuổi nói.


Người đứng bên cạnh bà cô kia cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, có một người bạn trai tốt như vậy còn không biết trân trọng. Cô ta cũng thật là quá đáng quá mà”


“Đúng đó, đúng đó. Không phải con hát mẹ khen hay chứ tôi nhìn đi nhìn lại cô gái này cũng chẳng bằng một góc của con gái nhà tôi. Riêng chỉ nói về chiều cao, con gái tôi cũng ăn đứt cô ta rồi, chưa kể đến ngoại hình lẫn tính cách … Tôi thực sự cũng không hiểu được loại con gái như vậy sao lại có thể may mắn được một người đàn ông tốt như vậy theo đuổi. Ông Trời thật là bất công”


“Đúng vậy. Cô gái này còn trẻ như vậy mà miệng lưỡi sao có thể chua ngoa đến thế?”


Những lời trách móc, mỉa mai đều lần lượt đều rơi xuống tai Lương Tiểu Ý.


Mi mắt cô không khỏi run rẩy, lòng bàn tay lặng lẽ nắm chặt thành nắm đấm ở sau lưng, chặt đến nỗi từng đầu móng †ay cắm sâu vào da thịt mềm mại … Vài giây sau, cô nới lỏng bàn tay như thể chưa có chuyện gì đã từng xảy ra.


Thực ra thì … haizzzz…


Lương Tiểu Ý lặng lẽ cụp mắt xuống để che đi sự khó chịu trong đôi mắt của mình … Hóa ra con người ai cũng đều như vậy ư? Không hiểu bất cứ một gì liền có thể bừa bãi chỉ trích cách sống của người khác?


Lương Tiểu Ý từ từ ngước mắt lên, đôi môi không khỏi nở một nụ cười nham hiểm… Kiêu ngạo, vô tình, chua ngoa, miệng lưỡi ác độc … Hahaha … Tô Lương Mặc cũng nói rằng cô bây giờ ngày càng quá quất và vô tình.


Hahaha…


Cô còn có thể độc ác, chua ngoa, vô tình hơn như thế này nữa cơ!


Lương Tiểu Ý nở một nụ cười gian tà, hệt như những người phụ nữ đóng vai phản diện trên phim truyền hình: “Anh Tô, hôm nay anh đã uống thuốc chưa?”


“… Hả?” Anh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, nhưng anh không thích nụ cười ấy trên đôi môi cô một chút nào, nó đem lại cho anh một cảm giác vô cùng khó chịu. Tô Lương Mặc vô thức cay mày.


Mọi động tác trên gương mặt Tô Lương Mặc đều không thoát khỏi ánh mắt của cô, bao gồm cả sự khó chịu trong đôi mắt anh … Một góc bị lãng quên trong trái tim cô bỗng nhiên trở nên đau đớn. Nhưng nụ cười của cô lại càng thêm dữ dội và độc ác hơn.


“Uống thuốc gì cơ? Anh đâu có mắc bệnh, sao e lại hỏi vậy?” Tô Lương Mặc bối rối hỏi.


Lương Tiểu Ý lại mỉm cười chế giễu: “Chẳng trách … Tôi đang tự hỏi tại sao đầu óc của anh Tô ngày hôm nay lại trở nên bất bình thường như vậy, hóa ra là anh quên chưa uống thuốc. Anh Tô à, nếu như anh có bệnh thì anh nên đến bệnh viện để điều trị đi chứ? Tại sao lại chạy lung tung bên ngoài như vậy. Bình thường thì không sao, nhưng nhỡ đâu tự nhiên phát bệnh, anh lại đi làm hại người khác thì sao? Lúc đó sẽ thật là khó ăn khó nói lắm. Nể tình nghĩa trước kia tôi sẽ không gọi điện cho bệnh viện tâm thần đến bắt anh đi đâu.


Anh tốt nhất là tự mình đến đó đi thì hơn ấy”


Ôi! Đôi mắt lạnh lùng pha lẫn chút đau thương của Tô Lương Mặc dừng lại trên người cô … Nếu như lúc này anh còn chưa nghe ra sự chế giễu trong lời nói của cô, thì anh đúng thực sự là một thằng ngốc! Nhưng người đứng trước mặt anh là cô ấy, là Lương Tiểu Ý, là người phụ nữ mà anh nợ gần như là cả cuộc đời, là người phụ nữ duy nhất anh yêu. Vì vậy, anh bằng lòng chấp nhận mọi thứ của cô.


Thật đau đớn! Làm thế nào mà cô ấy lại có thể trở nên xấu xa như thế này!


Lương Tiểu Ý của ngày xưa chưa bao giờ nói ra những lời nói chua ngoa, gớm ghê như vậy. Ấy vậy mà ngày hôm nay, cô có thể nói ra những lời tổn thương người khác mà không cần suy nghĩ.