Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 513




Chương 513


“Bây giờ, ngay lập tức, điều tra cho tôi mọi chuyện liên quan đến ba mẹ con Tiểu Ý” Tô Lương Mặc lạnh lùng nhìn Lục Trầm: “Trước ngày mai, tôi muốn tất cả mọi thông tin đều phải ở trước mặt tôi!” Tô Lương Mặc siết chặt tay … Lời nói của Lục Trầm vẫn luôn văng vắng bên tai anh … “Đến cậu là cha của thằng bé cậu còn không biết về nó, huống chỉ là người ngoài như tôi”!


Lúc này, Tô Lương Mặc mới phát hiện ra rằng anh vô cùng kích động khi biết tin Lương Tiểu Ý vẫn còn sống. Anh cũng vô cùng hạnh phúc vì có thể được gặp cô. Và còn ngạc nhiên hơn nữa khi anh biết mình có tận hai đứa con … Anh hạnh phúc, kích động, vui mừng đến nỗi mà không biết năm năm qua, ba mẹ con đã phải trải qua những gì…


Lục Trầm nhìn thấy khuôn mặt của Tô Lương Mặc dần chìm xuống, anh cũng không biết phải khuyên nhủ với người bạn tốt của mình như thể nào cả. Bây giờ đối với Tô Lương Mặc mà nói, điều quan trọng nhất đối với cậu ấy bây giờ chính là Tiểu Ý cùng hai đứa nhỏ.


Trong căn biệt thự số 11 thuộc khu biệt thự Đồng Hải, Lương Tiểu Ý tức giận đến nỗi muốn ném chiếc điện thoại trong tay đi. Mấy năm không gặp, vậy mà anh càng ngày càng thô bỉ hơn trước.


Chỉ để giành được quyền nuôi con, chỉ để cướp con từ tay cô, anh thực sự không từ một thủ đoạn nào.


Giả sử nếu như Đại Bảo bị phát bệnh một lần nữa chỉ vì người mẹ vô trách nhiệm không nghĩ đến con mà thản nhiên nhận hoa như cô, điều này rất có thể trở thành bằng chứng chống lại cô, có đủ cơ sở để tước đi quyền nuôi con của cô!


Tô Lương Mặc thật bỉ ổi!


Lương Tiểu Ý đương nhiên sẽ không tin Tô Lương Mặc đột nhiên cảm thấy yêu cô, rồi muốn tặng hoa cho cô nữa. Do đó ngay từ đầu cô đã không tin anh ta đơn thuần đến đây để thăm mẹ con cô.


Con đường theo đuổi lại vợ của Tô đại nhân quá đỗi gian nan mà!.


Ngày hôm sau.


Tại một khu chợ của thành phố Hạ Môn, Lương Tiểu Ý thường có thói quen tự tay nấu ăn cho hai anh em Lương Chi Hoành và Lương Chi Duy. Để nói về tay nghề nấu nướng của Lương Tiểu Ý, mặc dù không còn được như năm năm trước nữa, nhưng bọn trẻ vẫn vô cùng thích đồ ăn mà cô làm.


Lương Tiểu Ý còn có thói quen khác đó là cô thích được tự mình dạo quanh khu chợ, lựa chọn những nguyên liệu nấu ăn tươi ngon dành cho hai đứa nhỏ.


Hạ Môn thực sự là một thành phố đáng để sống.


Vẫn như mọi khi, Lương Tiểu Ý đến chợ từ sáng sớm mua nguyên liệu để chuẩn bị bữa sáng cho Đại Bảo và Tiểu Bảo.


Thế nhưng sau lưng cô, một người đàn ông sở hữu thân hình cao ráo đang lặng lẽ đi phía sau. Và Lương Tiểu Ý dĩ nhiên biết điều đó.


“Anh Tô, anh thích đi chợ từ bao giờ vậy?” Lương Tiểu Ý bỗng dừng lại, rồi xoay người về phía sau, cười mà như không cười hỏi Tô Lương Mặc.


“Cũng mới đây thôi” Đôi môi của Tô Lương Mặc khế cong lên. Là Lục Trầm đã dạy anh vài chiêu.


Chiêu đầu tiên…


“Anh thích đến những nơi mà em muốn đến” Tô Lương Mặc nhìn cô với ánh mắt dịu dàng … Lục Trầm đã dạy: Hãy trao cho cô ấy những lời yêu thương ngọt ngào. Khi nói, cậu cần phải đặt tất cả trái tim cũng như là sự chân thành vào câu nói đó. Con gái thì yêu bằng tai. Có người phụ nữ nào trên thế giới này lại không thích nghe những lời đường mật đâu cơ chứ?


Lương Tiểu Ý nghe thấy những lời đó liền bật cười khúc khích, nhìn anh với đôi mắt ngạc nhiên, anh ta đang uống nhầm thuốc à?


Lương Tiểu Ý phớt lờ không thèm để ý đến anh, liền đổi bên chiếc túi xách đựng nguyên liệu đang cầm trên tay trái sang bên tay phải rồi xoay người tiếp tục bước đi… thì bỗng một cánh tay mạnh mẽ của ai đó vươn ra, niềm nở thay Lương Tiểu Ý cầm chiếc túi xách: “Tiểu Ý, em mệt rồi đúng không?


“Người đàn ông mỉm cười một cách dịu dàng. Ngay cả giọng nói lạnh lùng vốn dĩ của anh dường như cũng biến thành gió xuân nhẹ nhàng thổi qua:” Nào, để anh mang giúp em. Công việc nặng nhọc này không thích hợp để phụ nữ làm”