Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 505




Chương 505


“Hai đứa nhỏ là của tôi! Chúng ta đã ly hôn rồi! Anh đừng hòng cướp đi Đại Bảo và Tiểu Bảo khỏi tay tôi!” Lương Tiểu Ý tức giận hét lên, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn người đàn ông đối diện! Anh ta đúng là một tên khốn mà!


Lương Tiểu Ý nhớ đến việc Tô Lương Mặc đã bất ngờ xuất hiện như thế nào trước của nhà mình … tất cả mọi thứ nhất định đều là do anh lập sẵn kế hoạch rồi. Giả sử không phải như vậy, tại sao anh có thể đột nhiên xuất hiện ở Hạ Môn, có thể đột nhiên xuất hiện trong nhà cô! Nhất định là anh đã có âm mưu từ trước. Hơn nữa anh còn luôn miệng nói anh sẽ đưa Đại Bảo, Tiểu Bảo quay trở lại thành phố S…. Tham vọng của anh quá rõ ràng rồi!


“Anh Tô, nếu như anh muốn có một đứa con, anh có thể tự sinh cho mình một đứa mà. Ôn Tình Noãn hay Vương Tình Noãn hay Lý Tình Noãn gì đó … chỉ cần anh muốn, nhất định sẽ có rất nhiều người phụ nữ tình nguyện thay anh sinh con áI Tôi chỉ có mỗi Đại Bảo, Tiểu Bảo, tại sao anh còn muốn tranh giành với tôi?” Phẫn nộ, tức tối!


Lương Tiểu Ý trở nên thiếu kiên nhẫn, toàn thân không khỏi run rẩy. Cô hít một hơi thật sâu, nhắm nghiền mắt lại, nhanh chóng lấy ra một điếu thuốc rồi châm thuốc.


Lương Tiểu Ý rít một hơi thật sâu. Sau đó…


“Xì xèo!” Một âm thanh kỳ quái vang lên, đi kèm với âm thanh đó, bỗng như có mùi thịt cháy bốc lên. Lương Tiếu Ý mở trừng mắt ngạc nhiên.


Trước mắt cô, Tô Lương Mặc điềm tĩnh vươn tay về phía cô. Đôi mắt Lương Tiểu Ý chậm rãi dừng lại trên điếu thuốc…


Cuối cùng thì cô cũng biết âm thanh “xì xèo” phát ra từ đâu, cũng như mùi cháy kì dị đó…


Tô Lương Mặc trực tiếp bóp chặt đầu điếu thuốc bằng hai ngón tay của mình. Nỗi đau về thể xác không thể so sánh với nỗi đau trong lòng anh ngay lúc này. Người đàn ông chậm rãi nói: “Đừng hút nữa”


Lương Chi Hoành lúc này cũng đang ngồi cắn rứt, tự trách bản thân. Thay vì trả thù giúp mẹ, cậu lại gây rắc rối cho mẹ.


Lương Chi Hoành nhìn qua chỗ ngồi của Tô Lương Mặc lúc nãy, ba ngày liền, người đàn ông phiền phức ấy thỉnh thoảng ở đâu đó lại xuất hiện trước mặt cậu, ngay cả khi mẹ có măng có chửi cũng vô dụng. Nói một cách mỹ miều hơn là: Con của anh đang bị bệnh, anh cần phải thực hiện nghĩa vụ của một người làm cha.


Có Trời mới biết Lương Chi Hoành cậu mới không cần cái gọi là nghĩa vụ ngu ngốc gì đó cả.


Cho dù mẹ có cấm ông ta xuất hiện trong phòng bệnh như thế nào thì người đàn ông ngu xuẩn đó cũng chỉ có một câu trả lời: “Ba mẹ vẫn là vợ chồng”.


Không sai. Lương Tiểu Ý cũng biết rằng giấy chứng nhận ly hôn ban đầu đó hoàn toàn là giả.


Khi cô biết giấy ly hôn đó là giả mạo, cô cũng chỉ cười lạnh một tiếng. Tờ giấy đó là giả thì sao chứ? Năm ấy, anh tỏ ra thờ ơ khi cô bị bắt cóc, anh còn nghi ngờ cô không còn “sạch sẽ”, anh lạnh nhạt chối bỏ hai đứa nhỏ, hoài nghi rằng hai đứa không phải là con anh, rồi còn sai cấp dưới của mình chọc thủng nước ối … Chẳng lẽ giấy ly hôn kia là giả thì tất cả những sai lầm trong quá khứ đều có thể bỏ qua?


Năm năm trôi qua, ai cũng sẽ phải thay đổi, huống chỉ là cô!


“Anh nói đi! Rốt cuộc là anh muốn gì?” Cô không thể chịu đựng được nữa. Khi nhìn thấy khuôn mặt giả tạo của người đàn ông trước mặt, cô gần như phát buồn nôn.


“Anh chỉ muốn thực hiện nghĩa vụ mà mọi người cha bình thường vẫn thường hay làm cho con mà thôi.” Tô Lương Mặc chân thành nhìn người phụ nữ trước mặt. Anh thực sự nhớ cô cho dù bây giờ cô một thân đầy gai góc có thể làm tổn thương anh bất cứ lúc nào.


“Nghĩa vụ? Haha…. Tôi đang nghe cái quái gì vậy?” Lương Tiểu Ý cảm tưởng như mình đang nghe kể một câu chuyện hài: “Bạn thực sự muốn nói chuyện “nghĩa vụ” với tôi? … Anh làm ơn bớt giả tạo đi được không? Chính anh là người đã bỏ rơi mẹ con tôi, cũng chính anh là người muốn kết hôn với người phụ nữ khác. Sao thế? Chẳng lẽ Ôn Tình Noãn không sinh con cho anh? Là cô ta không thể sinh hay là sinh không ra? ” Cô không nể nang, bất chấp nói: “À … Chắc là do làm chuyện xấu nhiều quá, nên mới không thể sinh con đó.”


Tô Lương Mặc buồn bã nhìn người phụ nữ trước mặt: “Em có nhất thiết phải trở nên vô tình và quá quắt như vậy không?


Trước kia em không như vậy” Đôi mắt đen của người đàn ông tràn ngập hối hận: “Em có biết rằng em của hiện tại khác với em của ngày xưa nhiều lắm không?”


“Em của ngày xưa? Vô tình? Quá quất?”