Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 426




Chương 426


Cổ trấn ở Tứ Xuyên.


Trong một khu vườn nhỏ, Lương Tiểu Ý đang ngồi rảnh rỗi, cô quay về phòng mở tivi lên, cái tivi cũ kỹ đang phát quảng cáo. Lương Tiếu Ý cầm điều khiển lên, tùy tiện đối sang một khác, sau đó, ánh mắt cô không hề di chuyển.


Trên màn hình là người đàn ông cô ngày đêm mong nhớ nhưng lại đang trốn tránh sợ hãi. Khuôn mặt của anh, quen thuộc đến mức, cho dù nhắm mắt cô cũng có thể miêu tả lại được.


Theo như nguồn tin đáng tin cậy, con cá sấu lớn Tô Lương Mặc của Tập đoàn Tài chính Tô Thị sắp kết hôn với tiểu thư xinh đẹp Ôn Tình Noãn của xí nghiệp Ôn Thị. Tin tức nói, thời gian trước Ôn Tình Noãn gặp phải chuyện không may, khiến cô ta bị rạch mặt. Tổng giám đốc Tập đoàn Tài chính Tô Thị Tô Lương Mặc có tình cảm sâu đậm với tiếu thư nhà họ Ôn, tiểu thư nhà họ Ôn bị rạch mặt, nhưng anh vẫn không rời bỏ cô ta, sắp tới sẽ đến đảo Yali tổ chức hôn lễ.


Đôi mắt to tròn của Lương Tiểu Ý trừng to, cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh của người đàn ông trên màn hình tivi… Tình cảm của anh với Ôn Tình Noãn vô cùng sâu đậm, hai người họ sắp tổ chức hôn lễ, sắp trở thành người một nhà rồi, còn cô thì sao? Cô là cái thá gì chứ!


Kẻ thứ ba? Loại phụ nữ độc ác?… “Hahaaa…” Lương Tiểu Ý bỗng nhiên bật cười, tiếng cười vô cùng kỳ quái.


Cô tưởng rằng mình đã không còn quan tâm nữa, hóa ra chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi. Cô quan tâm, mẹ kiếp, cô thực sự vô cùng quan tâm!


Người đàn ông đó muốn cưới Ôn Tình Noãn, anh muốn cưới một người phụ nữ khác!


Lương Tiểu Ý, mày là cái thá gì chứ, mày chỉ là một trò chơi của anh mà thôi! Một đối tượng để anh phát tiết! Mày chắc chắn không phải là người được anh yêu chiều!


“Ý? Máu?” Một giọt máu đỏ tươi rơi tí tách xuống nền nhà, Lương Tiểu Ý giơ tay ra chạm vào mũi, tay cô chạm vào một dòng máu đỏ tươi. Đôi mắt trong sáng xẹt qua một tia sợ hãi, cô hoảng loạn chạy ra bên ngoài: “Savvy, Savvy… Cứu đứa bé!”


Máu từ miệng cô trào ra, theo khóe miệng chảy xuống.


Savvy nghe thấy tiếng hét của cô liền chạy đến, đập vào mắt anh ta là cảnh tượng kinh hoàng!


Cô chạy về phía Savvy, miệng cô hét lớn “Cứu đứa bé”. Cô vừa mở miệng, máu đỏ tươi từ miệng cô ào ra.


Savvy hét lớn một tiếng, anh ta ném quả táo vừa gọt xong trong tay xuống, nhanh chóng chạy về phía cô, một tay ôm ngang người Lương Tiểu Ý lên, quay người chạy vào trong phòng.


“Savvy… cứu con của em, em sợ… em sợ em không còn thời gian nữa” Cô hiểu, cô hiểu tất cả, cô hiểu sức khỏe của cô càng ngày càng yếu, thời gian cứ dần trôi qua, sau cô không hiểu được chứ?


Quyết tâm cứu con đã cho cô dũng khí, khiến cô năm chặt tay áo của Savvy, cô nắm chặt không chịu buông tay: “Cứu con, nhất định phải cứu con em, anh mổ đẻ cho em, nhanh lên!”


Savvy ngây người, không nói gì, Lương Tiểu Ý sốt ruột, mắt cô đỏ bừng nhìn về phía anh hét lớn: “Nhanh lên! Anh còn ngây người ra đấy làm gì! Savvy! Anh giúp em mổ đẻ!”


Cô có thể cảm nhận được cái chết đang ở rất gần cô. Cơ thể cô đang vô cùng yếu đuối, cô bất lực không thể đấu tranh, không thể xoay chuyển được vận mệnh.


Savvy hoàn hồn, anh ta đột nhiên đứng lên, quay người định chạy về phòng của mình, nhưng tay áo anh bị một lực nhỏ nắm chặt. Anh ta cảm nhận được lực cản, bèn quay lại nhìn về phía cô.


Mặt cô bây giờ cắt không còn một giọt máu, trắng bệch không khác xác chết là bao.


“Em chờ anh, anh đi lất “Không cần đâu… Em biết em không còn thời gian nữa.


Con em…” Nói đến đây, khuôn mặt trắng bệch của cô trào lên sự tiếc nuối và hiu quạnh: “Em biết không kịp nữa rồi. Anh đừng đi đâu hết. Ở bên cạnh em một lúc” Cô nói: “Tiếc là…người em yêu không phải anh. Có lúc em đã nghĩ, nếu như năm xưa em không gặp anh ấy, cuộc đời này của em có phải sẽ kết hôn, sinh còn, sống những tháng ngày bình lặng, thoải mái không?”


“Nhưng rồi em lại nghĩ, nếu như em không gặp anh ấy, Lương Tiểu Ý có còn là Lương Tiểu Ý không?” Cô nói, đôi môi trắng bệch cố gắng nở nụ cười: “Chuyện rất đơn giản, em gặp anh ấy, sau đó yêu anh ấy. Chỉ đơn giản như thế mà thôi.


Nhưng em cũng đã nghĩ rồi, Lương Tiểu Ý yêu Tô Lương Mặc, yêu cho đến cả khi em chết đi, vẫn đau đớn ôm nỗi hối hận đến khi chết”