Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 383




Chương 383


Tay anh lấy vòi hoa sen trên giá xuống, điều chỉnh nhiệt độ nước, sau đó xịt lên cơ thể cô… Từ đầu đến cuối, đúng như lời anh nói, chỉ tắm mà thôi.


Nhưng quá trình tắm này… Lương Tiểu Ý cảm giác có chút mâu thuẫn.


Hơn nữa…


“Anh làm tay Ôn Tình Noãn bị thương?” Sau khi Tô Lương Mặc đặt Lương Tiểu Ý lên giường, cô cố chấp nhìn anh nói: “Tay cô ta gãy rồi?”


“Ừm, có lẽ chỉ bị gãy xương thôi.” Anh không hề để tâm, giải thích với cô.


Lương Tiểu Ý cụp mắt xuống… Vậy là anh gián tiếp thừa nhận, anh bẻ gấy tay của Ôn Tình Noãn?


“Cô ta là người trong lòng anh đấy… Anh nỡ lòng nào làm vậy à?” Lương Tiểu Ý hỏi.


Người trong lòng anh là em… Tô Lương Mặc nhìn Lương Tiếu Ý, cuối cùng anh không nói gì, một bàn tay lớn đặt lên mắt Lương Tiểu Ý: “Anh buồn ngủ rồi, ngủ đi”


Lương Tiểu Ý không hiểu, càng lúc càng không hiểu… Rốt cuộc Tô Lương Mặc có ý gì?


Ôn Tình Noãn cũng nhập viện, vì bệnh viện nhân dân số 1 là bệnh viện gần nhất, nên cô ta cũng được đưa đến đây.


Ôn Tình Noãn bị rạch mặt, đây là chuyện lớn, cả nhà họ Ôn đều đến, đến cả mẹ Ôn, người luôn thích đi du lịch, không quan tâm chuyện trong nhà, cũng đến.


Cô ta cũng ở trong phòng bệnh VỊP, đương nhiên, đãi ngộ có khi còn tốt hơn Lương Tiểu Ý.


Ôn Chấn Hải vừa đến liền vội vàng kiểm tra mặt của Ôn Tình Noãn. Ông ta vừa mở miệng liền quát lớn: “Sao con lại để mặt bị thương đến mức này? Tô Lương Mặc đâu?”


Ôn Tình Noãn vừa nghe đến cái tên Tô Lương Mặc, sắc mặt cô ta bỗng trở nên vô cùng khó coi.


Cô ta cúi đầu nhìn cổ tay đang bó thạch cao của mình, thần sắc nặng nề, nhìn không ra cô ta đang nghĩ cái gì.


Lương Tiểu Ý, con đàn bà đê tiện này! Tên đàn ông lạnh lùng, máu lạnh Tô Lương Mặc, anh vì một đứa con gái cái gì cũng không có mà làm tổn thương cô ta, còn bẻ gãy cô tay cô †a nữa?


“Con nói đi! Tô Lương Mặc đâu?” Ôn Chấn Hải tức giận lắc lắc giường bệnh của Ôn Tình Noãn, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm phần mặt bị thương của Ôn Tình Noãn: “Nói! Ai rạch mặt con?”


Vẻ mặt Ôn Tình Noãn dữ tợn, cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Con đàn bà đê tiện Lương Tiểu Ý!”


“Là nó?” Ôn Chấn Hải không ngờ lại là Lương Tiểu Ý. Trong ký ức của ông ta, lúc cô còn bé, hai nhà còn là hàng xóm, ông †a cũng coi như nhìn thấy Lương Tiểu Ý trưởng thành: “Không thể nào, ta cũng nhìn Lương Tiểu Ý lớn lên, từ bé nó đã nhát gan, cũng lương thiện nữa, nó không thể nào làm ra chuyện như thế này được”


Ôn Tình Noãn tức giận, cô ta chỉ vào hai vết rạch trên mặt: “Hai vết này, là cô ta dùng dao rạch mặt con trước mặt Tô Lương Mặc! Chẳng nhẽ con còn nói dối chuyện này sao?”


Ôn Tình Tuyết từ khi vào cửa vẫn luôn cúi đầu, nhưng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười vui sướng nhìn người khác gặp nạn. Bấy giờ cô ta nghe thấy Ôn Tình Noãn nói thế liền nói giúp: “Daddy à, con người ai cũng sẽ thay đổi, đã bao lâu bố chưa gặp Lương Tiểu Ý rồi, sao bố có thể chắc chắn Lương Tiếu Ý sẽ không làm ra những chuyện như thế chứ. Hơn nữa, giữa chị và Lương Tiểu Ý, bố không tin lời chị mà lại đi tin một người ngoài à?”


Khuôn mặt hung dữ của Ôn Tình Noãn cuối cùng cũng xuất hiện một tia dịu dàng, cô ta nhìn Ôn Tình Tuyết vừa nói giúp mình, trong đôi mắt to tròn xuất hiện một tia yêu thương.


Cô ta dùng cánh tay không bị thương giữ chặt Ôn Tình Tuyết: “Tình Tuyết càng lớn càng hiểu chuyện”


Mẹ Ôn đứng bên cạnh, bà ta chau mày nhìn vết sẹo trên mặt Ôn Tình Noãn, vẻ mặt bà vô cùng lo lăng: “Bác sĩ có nói vết sẹo này sẽ hết không? Con gái con lứa, trên mặt có sẹo thì phải làm thế nào?” Mẹ Ôn chau mày: “Lương Tiểu Ý kia, lúc bé mẹ nhìn nó, liền có cảm giác nó không tốt đẹp gì. Lớn lên quả nhiên ra tay độc ác, không đạt được mục đích sẽ không dừng lại. Không biết Tô Lương Mặc có biết con bé đó ác độc như thế không nữa”


Ôn Chấn Hải chau mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Ôn Tình Noãn: “Con có chỗ nào không bị thương đâu, đến cả mặt cũng bị thương rồi, nếu như vết sẹo không hết, Lương Mặc còn cần con không chứ?”


Ôn Tình Noãn suýt chút nữa tức đến ho ra máu.