Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 326




Chương 326


“Khó uống quá” Bàn tay bưng cốc cà phê lên, đưa đến trước mặt Tô Lương Mặc, lắc cốc cà phê: “Lương Mặc à, anh nhìn này, trong này vẫn còn bã cà phê, em đã nói đừng để Lương Tiểu Ý đi pha cà phê rồi, cậu ấy không biết pha” Nghe thì có vẻ là đang nói giúp Lương Tiểu Ý, cô ta đưa mắt nhìn Lâm Hiểu: “Làm phiền thư kí Lâm đi pha lại cà phê giúp tôi.


Tiểu Ý cô ấy đâu có biết pha đâu”


Lâm Hiểu nghe xong, trong lòng cảm thấy có chút kì lạ. Ôn Tình Noãn cô ta trước đây quả thực là bạn gái của Tổng giám đốc Tô, chuẩn bị đính hôn nhưng cuối cũng vẫn chưa đính hôn mà. Lương Tiếu Ý có như thế nào cũng từng là vợ của Tổng giám đốc Tô, kể cả đã ly hôn rồi thì cũng là vợ cũ, Ôn Tình Noãn cô ta chỉ “từng” là người phụ nữ của tổng giám đốc Tô, sao lại dám sai vợ, à không, vợ cũ của tổng giám đốc đi pha cà phê cho cô ta chứ… Não bị kẹp vào cửa rồi à?


Đừng nói Lương Tiểu Ý không biết pha cà phê, ngay cả biết cũng không có trách nhiệm đi pha cà phê cho cô ta.


Não của tổng giám đốc Tô cũng úng nước rồi sao, rốt cuộc là có hận thù gì mà giày vò làm nhục Lương Tiểu Ý như vậy?


Theo cách nói của Lương Tiểu Ý, đã ly hôn rồi, nhanh chóng để người ta đi đi, còn giữ lại làm gì?


“Vâng thưa cô Ôn” Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Lâm Hiểu nảy ra hàng trăm hàng nghìn suy nghĩ, có điều vẫn cực kỳ lễ phép đáp lại một tiếng.


Lâm Hiểu đang định rời đi, Tô Lương Mặc cười lạnh một tiếng: “Lương Tiểu Ý, đi pha cà phê” Sau đó liếc nhìn Lâm Hiểu đứng bên cạnh: “Nếu không biết thì để thư kí Lâm ở một bên dạy cô” Nói xong lạnh lùng cảnh cáo Lâm Hiểu: “Chỉ cho phép cô đứng một bên dạy cô ta, không được động tay vào”


Lúc nói những lời này, ánh mắt Tô Lương Mặc vẫn không rời khỏi khuôn mặt Lương Tiểu Ý, muốn tìm thấy chút khó chịu, tức giận, phãn nộ, đau lòng, tổn thương trên mặt cô… cho dù chỉ một chút xíu thôi, anh sẽ không tức giận như lúc này.


Một Lương Tiểu Ý không biết tức giận phẫn nộ, một Lương Tiểu Ý không biết khó chịu đau lòng, cứ như một con bù nhìn không có cảm xúc.


Anh không vui, cực kỳ không vui.


Ôn Tình Noãn thu lại ánh mắt đang nhìn cửa phòng làm việc, lông mi cong vút cụp xuống, trong mắt hiện lên sự độc ác, Tô Lương Mặc người đàn ông này quả nhiên vô tình máu lạnh, chứng kiến cách anh đối xử với Lương Tiểu Ý, Ôn Tình Noãn nheo mắt, nhìn có vẻ Tô Lương Mặc không như cô ta nghĩ… Cô ta đã nói mà, Tô Lương Mặc người đàn ông vô tình này ở cùng người phụ nữ hoàn hảo như cô lâu như vậy mà còn chưa bao giờ động lòng, ở bên nhau lâu như vậy, Tô Lương Mặc cũng chỉ đối xử dịu dàng với Ôn Tình Noãn mà thôi, huống hồ Lương Tiểu Ý là một người phụ nữ muốn gì đều không có?


Lâm Hiểu bước ra khỏi phòng làm việc, cảm thấy Lương Tiểu Ý không đáng bị như vậy: “Bà chủ.


“Tôi đã không còn là vợ của tổng giám đốc Tô nữa” Lương Tiểu Ý lãnh đạm ngắt lời Lâm Hiểu, đầu càng ngày càng cảm thấy nặng, bước chân loạng choạng, Lâm Hiểu khăng khăng muốn dìu cô nhưng cô lại bày ra thái độ kiên quyết mặc dù trông chẳng có chút sức lực nào cả.


Lâm Hiểu nhìn người phụ nữ nhỏ con trước mặt, trong lòng đầy phức tạp.


Lương Tiểu Ý, thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt bánh bao như trẻ con, nhìn có vẻ yếu đuối dễ bị ức hiếp, nhưng lại kiên cường cố chấp hơn bất kỳ ai khác. Lâm Hiểu không biết giữa tổng giám đốc Tô và Lương Tiểu Ý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Hiểu đã làm việc ở tập đoàn tài chính Tô Thị nhiều năm rồi. Trước giờ đều làm việc ở trong tâm mắt của tổng giám đốc. Lâm Hiểu chưa bao giờ chứng kiến tổng giám đốc vô tình lạnh lùng của bọn họ lại để tâm đến một người phụ nữ như vậy… Ví dụ như hôm nay tổng giám đốc làm khó một người phụ nữ, chí ít, nhiều năm làm việc cho Tô Lương Mặc cô ta chưa từng chứng kiến chuyện này, cũng chưa từng nghe người trong công ty nhắc đến.


“Cái này dùng như thế này” Lâm Hiểu ở phía sau Lương Tiểu Ý dạy cô pha cà phê. Pha xong cà phê, Lâm Hiểu định bưng đi nhưng bị Lương Tiểu Ý khéo léo từ chối.


“Không cần đâu, việc tổng giám đốc giao cho tôi làm, nếu cô giúp đỡ sẽ bị trách mắng đó” Lâm Hiểu quên mất nhưng Lương Tiểu Ý vẫn nhớ rất rõ, nói xong, đôi mắt long lanh của Lương Tiểu Ý hiện lên sự đau lòng, lúc ngẩng đầu lên, sự đau lòng đó đã biến mất không còn dấu tích: “Đi thôi”