Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 256




Chương 256


Lương Tiểu Ý cúi đầu, mái tóc ngang vai xõa xuống mặt, chắn đi ánh mắt dòm ngó của luật sư Vương, cũng che đi sự đau khổ trên khuôn mặt cô.


Cô từ từ ngắng đầu lên, lúc này khuôn mặt rất bình yên, hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn luật sư Vương, mặc kệ tất cả lôi điện thoại ra, bấm một dãy số.


Trên màn hình hiển thì hai chữ “Lương Mặc”.


Điện thoại kêu hai tiếng rồi bị người bên kia dập tắt.


Đôi môi Lương Tiểu Ý bất giác nhếch lên nở nụ cười đau khổ.


Lại hít một hơi thật sâu, người ngoài nhìn cô thì thấy cô rất bình tĩnh, thật ra chỉ có mình cô biết, cảm giác lúc này chẳng tuyệt vời chút nào.


Luật sư Vương ngồi đối diện nhìn Lương Tiểu Ý từ từ cất điện thoại, nhìn ông nói: “Luật sư Vương, ông cũng thấy rồi đó, cấp trên của ông, anh Tô không muốn nhận điện thoại của tôi.


Chắc ông biết rõ, cho dù muốn ly hôn, người trong cuộc là anh ấy cũng nên nói chuyện điện thoại với tôi, ông thấy đúng chứ?”


Đúng! Không sail Cho dù vợ chồng hai bên ly hôn, gặp mặt, nói chuyện điện thoại, cũng là lẽ dĩ nhiên.


“Thế nên, phiền ông gọi điện cho anh Tô. Nói tôi có chuyện muốn hỏi anh ta, có được không?”


Luật sư Vương suy nghĩ một lúc, ông hiểu Lương Tiểu Ý có ý gì, chủ động lôi điện thoại ra, gọi cho Tô Lương Mặc.


Điện thoại rất nhanh được bắt máy, sau khi luật sư Vương đơn giản chuyển những lời của Lương Tiểu Ý cho người đàn ông ở đầu dây bên kia biết tin.


“Ừ, được”


Sau khi nhận được sự đồng ý của Boss, luật sư Vương đưa điện thoại cho Lương Tiểu Ý.


Lương Tiểu Ý bàn tay run run nhận điện thoại từ tay của luật sư Vương, cô căn chặt răng, sau khi nhận điện thoại từ tay luật sư Vương, Lương Tiểu Ý nhìn luật sư Vương nói: “Luật sư Vương, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với anh Tô.”


Luật sư Vương rất hiểu ý, đứng lên rời khỏi phòng khách.


Căn phòng khách đầy yên tĩnh, Lương Tiểu Ý đưa điện thoại lên tai.


Người đàn ông đầu dây bên kia cũng im lặng không nói lời nào.


“Tại sao?” Một lúc lâu sau, Lương Tiểu Ý chậm rãi hỏi.


Cô biết, người đàn ông đó nhất định hiểu cô đang hỏi điều gì.


“Ngay từ đầu đã là một vở kịch tôi viết rồi tự diễn. Không phải cô biết rồi sao?”


Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên bên tai.


Lương Tiểu Ý chớp chớp mắt, “Tôi muốn biết… anh có biết không, năm bảy tuổi, người cứu anh, là tôi?”


Cuối cùng cô vã Cô có quá nhiều thắc mắc, cần từng chút từng chút hỏi rõ ràng.


Tâng 65 tòa nhà tập đoàn tài chính Tô Thị thành phố S, một người đàn ông cầm điện thoại, đứng trước chiếc cửa kính †o đùng, ánh hào quang xuyên qua cửa kính chiếu lên khuôn hỏi vấn đề này


mặt tuấn tú của người đàn ông. Đôi mắt dài hẹp, tối tăm không nhìn thấy đáy, lặng lẽ nhìn nhìn dòng xe tấp nập dưới tòa nhà.


Lương Tiểu Ý vo bàn tay thành năm đấm… Rốt cuộc cô muốn nhận được đáp án gì từ anh? Cô cũng không biết.


Thời gian như ngừng trôi, trong lúc Lương Tiểu Ý cho rằng vấn đề này sẽ đi vào ngõ cụt, giọng người đàn ông thông qua điện thoại truyền đến bên tai cô, không chút ấm áp.


“Sau khi chúng ta kết hôn không lâu, tôi đã biết rồi. Cô, chắc cũng sớm đoán được. Lúc đó tôi hỏi cô, tại sao lại có vết thương ở xương quai xanh. Cô chắc vẫn còn nhớ”


Đúng! Cô vẫn nhớt Cô làm sao có thể không nhớ, nếu không phải cô đã lờ mờ đoán được anh đã biết sự thật năm đó, cô cũng không dễ dàng tin anh nói sẽ tốt với cô, sẽ cưng chiều cô. Cô cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ đề phòng với anh như vậy.


“Nếu anh đã biết sự thật năm đó, vậy tại sao…” Nói đến đây, cổ họng cô càng khô khan khó chịu, sống mũi cay cay: “Tại sao anh vẫn đối xử như vậy với tôi?”