Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 225




Chương 225


“Lương Mặc, tớ đã gọi điện thoại cho cậu rồi đấy nhé. Đây là do ý trời…” Hứa Thần Nhất tự nói một mình, anh ta không có ác ý, anh ta chỉ đơn thuần là không phục Tô Lương Mặc từ đầu đến cuối đều thắng, chưa từng vấp ngã, vì thế anh ta muốn nhân cơ hội này nhìn người kiêu căng như anh trượt ngã.


Hứa Thần Nhất có ấn tượng tốt với Lương Tiểu Ý, bởi vì Lương Tiểu Ýlà người thứ hai liên tục phá vỡ thuật thôi miên của anh ta. Người đầu tiên là Tô Lương Mặc.


Hứa Thần Nhất không hề cho rằng, quyết định nho nhỏ của anh ta ngày hôm nay, sẽ liên lụy đến quỹ đạo cuộc sống của rất nhiều người sau này. Vốn chỉ là một trò đùa dai, nhưng lại chôn xuống một viên đạn có thể phát nổ bất cứ lúc nào.


Lương Tiểu Ý tỉnh lại, cô quay người liền chạm phải một cơ thể vô cùng săn chắc.


“Anh không mặc quần áo! Đồ lưu manh!” Ngón tay cô sờ vào cơ thể trần trụi của người đàn ông nào đó trong chăn, Lương Tiểu Ý tỉnh hắn ngủ.


Cho dù anh đang khỏa thân, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, nhưng nhìn anh vẫn vô cùng nhã nhặn.


Khóe miệng Tô Lương Mặc nhếch lên, anh chỉ chỉ ngực Lương Tiểu Ý.


Lương Tiểu Ý theo hướng tay anh chỉ nhìn xuống, bấy giờ cô mới phát hiện cảnh xuân sớm đã hiện ra trước mặt anh. Cô vội vàng chui vào trong chăn trốn, ai ngờ cô nhanh nhưng có người còn nhanh hơn, tay anh nhanh chóng đặt lên bầu ngực căng tròn của cô.


“Không tồi, món tráng miệng sau bữa cơm”


“Vô liêm sỉ!” Ánh mắt cô phun ra lửa.


Khóe môi anh nhếch lên, bất động như núi: “Tiếp tục đi!”


Anh híp mắt lại, lửa giận của Lương Tiểu Ý xông lên não: “Lưu manh Vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ! Tay chân xấu xa! Cả ngày chỉ biết giày vò em thôi! Sớm muộn sẽ có một ngày em bị anh giày vò đến mệt chết mất!”


“Ha ha ha..” Cô vừa nói xong, tiếng cười sang sảng của anh vang lên khắp phòng ngủ. Anh quay người giang tay ra, ôm cô thật chặt: “Vợ đáng yêu quá.” Khiến anh hết lần này đến lần khác muốn ức hiếp em.


“Mấy giờ rồi?” Lương Tiểu Ý có chút không chấp nhận được sự thay đổi bất ngờ này của anh, cô đổi chủ đề.


“Ừm, chắc là 4 giờ rồi”


“Cái gì cơ? Bốn giờ rồi!” Lương Tiểu Ý đẩy Tô Lương Mặc ra: “Sao anh không gọi em dậy, bố mẹ đang ở bệnh viện chờ chúng ta mang cơm tối đến đấy” Cô vừa nói vừa nhảy ra khỏi chăn, cũng không để ý mình đang khỏa thân. Cô chạy chân trần đến chỗ tủ quần áo. Cô tùy ý chọn một cái áo sơ mi và quần dài qua gối, nhanh chóng mặc vào. Cô quay người lại, ánh mắt nhìn thấy người đàn ông kia vẫn ngồi im bất động trên giường, cô sốt ruột giục anh: “Anh cũng nhanh thay quần áo đi chứ!”


Anh vô tội giơ hai tay ra: “Quần áo đều ướt rồi, hành lí thì vẫn để trong xe. Hay là em ra nói Đại Hắc một câu, bảo bọn họ mang hành lí dưới xe lên đây?”


Lương Tiểu Ý võ võ trán: “Không cần đâu” Cô quay người đi ra khỏi cửa, một lát sau liền quay lại, ném cho Tô Lương Mặc một cái áo phông và quần soóc: “Đây là quần áo của bố em, anh mặc thử đi. Bốn giờ rồi, trong nhà cũng không có rau thịt gì cả, em còn phải đi chợ mua đồ về nhà làm, sau đó còn đến bệnh viện nữa” Cô nhìn anh đang ngồi trên giường, đôi mắt hẹp dài ngây ngốc nhìn bộ quần áo ném trên chăn.


“Ai ya! Anh mặc đi, ngây người ra đấy làm cái gì!” Lương Tiếu Ý giục.


Một vị tổng giám đốc nào đó cầm cái phông màu xám nhạt lên tay, đưa đến trước mặt, ngẩng đầu ngốc nghếch hỏi Lương Tiểu Ý: “Đây là cái gì? Em bảo anh mặc cái này à?”


Mắt cô gái nào đó híp lại, ánh mắt toát ra vẻ nguy hiểm: “Anh chê quần áo của bố em?… Ồ đúng rồi, người nào đó là tổng giám đốc công ty lớn mà, đương nhiên không quen mặc quần áo cũ người khác mặc qua rồi, nói gì đến quần áo mua ngoài chợ nữa chứ” Cô học theo anh nhếch nhếch lông mày, quay người lạnh lùng nói: “Là do em tiếp khách không chu đáo, tổng giám đốc Tô, bây giờ em sẽ đi bảo hai vệ sĩ oai phong của anh đi lấy hành lí cho anh”