Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 218




Chương 218


Vì thế chuyện anh đột nhiên đối xử tốt với cô cũng không cón nhiều nghỉ vấn.


Nhưng một góc sâu thẳm trong trái tim cô lại vẫn loáng thoáng nghi ngờ anh. Đặc biệt là buổi chiều hôm ấy, cô bị Thẩm Minh Viễn lôi đến bệnh viện England, khi cô bước ra từ phòng bệnh của Ôn Tình Noãn, ánh mắt cuối cùng cô nhìn cô †a, bóng dáng mạnh mẽ kiên cường ấy đã in hẳn vào trái tim cô, xóa cũng không thể xóa được.


Nhưng hôm nay, những hoài nghi của cô với anh, sau tiếng gọi “bố mẹ” ấy, đã hoàn toàn biến mất.


Savvy từng nói cô là một cô gái tốt, lương thiện và biết quan tâm chăm sóc người khác, Lương Tiểu Ý cười tự giễu, thực ra cô rất ích kỉ.


Cô không muốn gặp bố mẹ, cô nói vì không muốn bố mẹ đau lòng, thực ra là vì cô không muốn nhìn thấy người thân vì cô mà ủ ê chau mày, mẹ cô ngày ngày dùng nước mắt rửa mặt.


Cô đi cứu chữa những bệnh nhân u não, cô nói là vì muốn cống hiến, thực ra trong lòng cô hiểu rõ, cô chỉ muốn thực hiện ước mơ ngày nhỏ, bù đắp lại nỗi tiếc nuối khi bà nội mất đi.


Cô không đi tố cáo Thẩm Minh Viễn tội sỉ nhục vu cáo, cô nói là vì muốn cô bé mù kia có một ngày tìm lại được ánh sáng, đồng thời có một gia đình đây đủ, thực sự thì sao? Cô chỉ không muốn làm người xấu, làm kẻ ác, cô sợ vì cô mà cướp đoạt đi hy vọng tìm lại ánh sáng của một cô bé 5 tuổi, cướp đi cơ hội có một gia đình ấm áp của đứa bé ấy.


Thực ra cô vô cùng ích kỉ.


Trên đường ra bãi đỗ xe, trời bất ngờ đổ mưa.


Một tay Tô Lương Mặc cởi áo khoác ngoài, một tay kéo cô gái bên cạnh vào lòng, ôm cô thật chặt.


Áo khoác vest chùm bên ngoài đầu cô, thay cô hứng chịu cơn mưa kéo đến đột ngột.


Thế giới của cô dường như bỗng nhiên cách biệt với thế giới bên ngoài. Mặc kệ bên ngoài mưa to gió lớn, thế giới của cô không hề có một giọt nước nào. Cô ôm chặt Tô Lương Mặc, cảm nhận hơi ấm cơ thể từ lồng ngực của anh truyền ra, vô cùng ấm áp, làm tan đi cái lạnh lẽo của cơn mưa rào đến bất chợt.


“Chúng ta đi thôi” Giọng nói từ trên đỉnh đầu cô truyền tới.


Trái tim Lương Tiểu Ý đánh thịch một cái, giờ phút này cô có một điều thôi thúc muốn làm, cô cũng không rõ tại sao. Cô đột nhiên đẩy người đàn ông đang thay cô chắn mưa chắn gió ra. Trong ánh mắt khó hiểu của anh, cô chạy trong màn mưa rời xa cơ thể anh, cô chạy ra cách anh tâm 5-6 mét, sau đó đột nhiên dừng lại, cô quay người lại, đứng đối diện anh.


Tô Lương Mặc nhấc đôi chân dài lên định chạy đuổi theo cô.


Cô gái hơn 1m5 đứng đối diện anh, toàn thân cô ướt nhẹp, cơn mưa lớn vẫn không ngừng rơi xuống, cả hai người ướt như chuột lột. Hai tay Lương Tiểu Ý đặt thành vòng tròn trên miệng, cô hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên hướng về phía người đàn ông đang định chạy về phía cô, hét lớn: “TÔ LƯƠNG MẶC!


Hả?… Tiếng hét đột nhiên vang lên, đôi chân vừa di chuyển được tầm 5-6cm đột nhiên dừng lại, khuôn mặt trong cơn mưa lớn vẫn vô cùng đẹp trai anh tuấn, lông mày anh hơi nhếch lên, ánh mắt xẹt qua một tia hoài nghi… Cô muốn làm gì?


“TÔ LƯƠNG MẶC!” Lương Tiểu Ý dường như dùng hết mọi sức lực, hai tay tạo thành vòng tròn quanh miệng, hét lớn với người đàn ông cũng đang đứng trong mưa giống cô: “EM, YÊU, ANHI”


Cơn mưa vẫn trút xuống ào ào như nước, thậm chí mưa còn to hơn vừa nấy.


Gió thổi vù vù khiến hàng cây ngô đồng hai bên con đường nhỏ bé trơn trượt xào xạc ríu rít, cành cây nghiêng ngả, lá ngô đồng bay phần phật khắp trời, hoặc bay ra xa, hoặc rơi xuống đất.


Bên ngoài mưa to gió lớn, ánh mắt anh chỉ còn lại hình ảnh cô gái đứng đối diện vừa dùng hết sức để hét lên “em yêu anh” với anh. Trái tim anh đập “thình thịch, thình thịch”, “thình thịch thình thịch”… càng lúc càng nhanh, trái tim anh dần mất đi nhịp đập bình thường.


Cảm giác này anh chưa từng có trước đây… Cảm giác vui vẻ đến ngạt thở, đầu óc trống rỗng, chỉ có trái tim trong lồng ngực, đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn, cảm giác như trái tim anh không chịu được cô đơn trong lồng ngực, nó muốn thoát ra.


Gương mặt đẹp trai của anh ngẩn ngơ, kinh ngạc, vui vẻ, đau lòng, tất cả cảm xúc pha trộn vào nhau, tạo thành một cảm xúc vô cùng phức tạp, không thể diễn tả rõ ràng thành lời.


Khoảnh khắc này, anh vô cùng cảm động, anh thậm chí còn có suy nghĩ: có một người vợ như vậy, người làm chồng như anh còn muốn gì hơn nữa…