Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 199




Chương 199





“Nếu cậu rảnh rỗi quá thì trung thương mại mới khai trương ở bên Đài Loan giao cho cậu phụ trách đấy”





Anh thu lại ánh mắt lạnh lùng, quay lại tập trung vào đống văn kiện trên bàn, “Đừng mài Tổng giám đốc đại nhân, cậu đừng độc ác như thế mà, tớ không muốn đi Đài Loan đâu” Lục Trầm khóc không ra nước mắt, tên nhóc Lương Mặc này càng ngày càng không nên chọc giận.





Người đàn ông kia vẫn đang miệt mài với đống văn kiện, không hề ngẩng đầu, vừa duyệt văn kiện, vừa lãnh đạm nói: “Nếu không muốn rời khỏi thành phố S thì ngậm cái miệng của cậu lại, chăm chỉ làm việc đi”





Lục Trầm đứng dậy, anh ta nghĩ đến một chuyện, liền cất bước đi đến trước bàn làm việc của Tô Lương Mặc: “Ôn Tình Noãn có thể sẽ tỉnh lại đấy, cậu đã nói chuyện này với Lương mập chưa?”





Tô Lương Mặc đang giải quyết văn kiện, hơi chau mày.





“Ha, tớ hiểu rồi, cậu vẫn chưa nói” Lục Trầm dựa vào bàn làm việc, tay lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hút một hơi, nói: “Lương Mặc, dù sao thì Lương Tiểu Ý cũng đã từng bất chấp tất cả để cứu mạng cậu. Cậu không cảm thấy, cậu làm như vậy là không công bằng với cô ấy sao? Vì sao cậu lại về nước?





Cậu lại vì ai mà học cấp ba ở thành phố N? Nếu từ lúc bắt đầu cậu không nhận nhầm người thì sẽ có chuyện Ôn Tình Noãn như ngày hôm nay không?”





Khuôn mặt anh tuấn của Tô Lương Mặc cực kỳ lãnh đạm, anh giơ một tay về phía Lục Trầm: “Thuốc” Nghe thấy, Lục Trầm đưa điếu thuốc đang kẹp trong tay cho Tô Lương Mặc, anh nhận lấy, hút một hơi thật sâu, thở ra một làn khói mờ ảo, chầm chậm mở miệng, nói: “Trên thế gian này không có nếu như”





“Lục Trầm cảm thấy cổ họng nghẹn ứ: “Sau đó thì sao?





Ôn Tình Noãn tỉnh lại, sau đó thì sao? Sau đó cậu đưa cho Lương mập một khoản tiền, coi như là trả ơn cứu mạng của cô ấy, sau đó thả cô ấy đi à?”





Anh ta vừa nói xong, Tô Lương Mặc, chủ nhân nhà họ Tô, người cầm quyền trẻ tuổi của Tập đoàn Tài chính Tô Thị, vốn luôn vô cùng bình tĩnh, bây giờ lại đột nhiên nổi giận.





“Ai nói tớ sẽ thả cô ấy đi?” Lục Trầm vừa ngẩng đầu liền chạm vào đôi mắt tối đen thâm sâu khó hiểu, đáy mắt Tô Lương Mặc hiện lên vẻ điên cuồng chưa từng thấy. “Lục Trầm, tớ sẽ khóa cô ấy ở bên cạnh tớ, chăm sóc cô ấy cả đời này, để cô ấy sống vô lo vô nghĩ. Đây mới là cách tớ báo ơn cứu mạng của cô ấy!”





Lục Trầm hít một hơi lạnh: “Đây không phải là báo ơn! Tô Lương Mặc! Trong mắt tớ, cậu là đang không nỡ để Lương mập đi! Cậu đã yêu cô ấy rồi! Khiến cậu thừa nhận yêu cô ấy khó đến thế à? Cho dù thực sự Lương mập đã động tay động chân trong lúc phẫu thuật cho Ôn Tình Noãn, cho dù Lương mập không phải là Lương mập khi còn bé, cho dù cô ấy không hề hoàn hảo. Khiến cậu thừa nhận yêu một cô gái không hoàn hảo khó đến thế sao?”





Một câu nói trúng trái tim đen của Tô Lương Mặc! Sắc mặt Tô Lương Mặc đột nhiên thay đổi, anh phẫn nộ nhìn chằm chằm Lục Trầm, giọng nói lạnh lùng khiến người ta sợ hãi: “Lục Trầm, tôi cảnh cáo cậu! Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cậu!” Anh híp mắt lại: “Ngoài ra, tôi không yêu cô ấy, cậu nên biết là, mọi chuyện đều là do thuật thôi miên của Lão Tam mà thôi.”





Nói xong, Tô Lương Mặc bước ra khỏi phòng làm việc, Lục Trầm nhìn Tô Lương Mặc đạp cửa đi ra ngoài, lắc lắc đầu: “Lương Mặc à Lương Mặc, trên thế gian này có ai có thể ép cậu làm chuyện cậu không thích được chứ? Cậu cũng không thử nghĩ xem, trên thế giới này có nội tâm nhà thôi miên nào kiên định hơn cậu không? Trên thế giới này còn có nhà thôi miên nào có thể thôi miên được cậu chứ. Nếu như cậu thực sự bị lão Tam thôi miên, khiến cậu đi làm chuyện cậu không muốn làm, đi yêu người cậu không yêu, vậy cậu… cũng không còn là Tô Lương Mặc ngồng cuồng tự cao tự đại nữa rồi”





Lục Trầm thở dài, anh ta cũng vô cùng phiền não vì chuyện tình yêu của người anh em này rồi.





Nói cách khác, Lục Trầm cho rằng, những biểu hiện yêu đương của Tô Lương Mặc đến bây giờ đều là thật lòng. Nhưng đương sự lại coi tất cả mọi chuyện đều là do tác dụng của thuật thôi miên của Hứa Thần Nhất.





Hai giờ sau cuộc điện thoại sóng gió kia, Lương Tiểu Ý soi đi soi lại gương, lần thứ n cô thở dài.





“Tiểu Bàn, cậu đã soi gương hai tiếng đồng hồ rồi, rốt cuộc là cậu đang soi cái gì thế?” Thẩm Quân Hoa thực sự không nhịn được tò mò nữa rồi.





“Tớ đang soi xem những vết tích trên người tớ đã mờ đi chút nào chưa”





Thẩm Quân Hoa cười ngất?