Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 163




Chương 163





“À! Cái này…” Lương Tiểu Ý mỉm cười, nhìn xuống khăn len mới chỉ đan được một nửa rồi nói: “Em chỉ nghĩ rằng là, chúng mình kết hôn cũng đã được vài tháng rồi, mà em cũng chưa tặng hay làm cái gì được cho anh cả. Nên em đang nghĩ đến việc đan một chiếc áo len tặng anh” Cô dịu dàng mỉm cười với Tô Lương Mặc.





“Áo len?” Giọng nói của Tô Lương Mặc dần trở nên lạnh lẽo, sự ấm áp trước kia như thể chưa từng xảy ra vậy. Lúc này, đôi mắt sắc lạnh của anh nhìn cô ngày một nguy hiểm.





“Vâng ạ! Em cố tình chọn màu này để hợp với chiếc khăn màu xanh đậm mà anh cất trong tận sâu cùng ngăn kéo tủ ở phòng thay đồ ấy ạ …” Bỗng dưng, giọng nói tràn đầy vui vẻ của Lương Tiểu Ý đột nhiên dừng lại, đôi mắt cô liền mở to tròn … Cô… Trời ạ! Ấy thế mà cô lại buột miệng nói ra hết rồi?





Thời còn học cấp ba, Ôn Tình Noãn đã vô cùng mong muốn cô cho cô ấy chiếc khăn này. Thay vì nói là “muốn”, chỉ bằng dùng từ “ép” thì đúng hơn. Bởi vì đó là chiếc khăn Lương Tiểu Ý đã dành hết mọi công sức để đan tặng cho Tô Lương Mặc nhân dịp sinh nhật anh.





Chỉ là sau khi đan xong chiếc khăn ấy liền bị Ôn Tình Noãn nhìn trúng. Cô ta nói rằng chiếc khăn đó phù hợp với Tô Lương Mặc như thế nào, và bản thân không thể tìm ra món quà nào hợp với anh ấy hơn chiếc khăn đó. Vì vậy, cô ta nằng nặc đòi có được nó, thậm chí còn lôi chuyện tình bạn bền chặt của hai người ra để cô không được phép từ chối. Hơn nữa, lúc đó cô cũng có chút ích kỷ …





“Anh nhớ không nhầm thì đó là món quà sinh nhật mà Tình Noãn tặng anh” Người đàn ông ấy khế nheo mắt lại, để lộ một cỗ nguy hiểm khó có thể cảm nhận được. Anh từ từ lùi lại, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đơn trắng được đặt bên cửa sổ. Đôi chân thon dài mà săn chắc khế vắt chéo lại. Thật gợi cảm quá đi!… Anh như vậy là muốn quyến rũ cô hay gì?





Lương Tiểu Ý nuốt nước bọt, đôi mắt hoảng loạn vội vã rời †âm mắt khỏi anh: “mm, Lương Mặc, hình như có ai đó gõ cửa thì phải. Để em đi xuống xem sao.”





Người đàn ông khẽ nhếch môi. Vẻ lúng túng của cô như thu hết vào đáy mắt anh: “Em đang ở phòng đọc sách trên tầng ba đó Lương Tiểu Ý. Vậy mà em vẫn có thể nghe thấy tiếng gõ cửa ở tận dưới tầng một ư? Anh có nên khen thính giác của em rất tốt hay không đây?” Lương Tiểu Y thật hối hận … ®ô đúng là một kẻ ngốc, kiếm một cái cớ đơn giản để trốn khỏi anh cũng không xong.





“Ừmmm, anh có đang đói không? Để em đi nấu mì cho anh nhé…





“Lương Tiểu Ý!” Một giọng nói đầy giận dữ thốt lên khiến cho Lương Tiểu Ý không thể không run rẩy. Có chết cô cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn anh đâu: “Em.





“Lương Tiểu Ý, anh đang chờ em giải thích đấy” Người đàn ông ấy kiên nhân nói. Anh không muốn nghe những điều vô nghĩa.





Lương Tiểu Ý có chút do dự. Nhưng đối diện với ánh mắt sắc lạnh như dao của anh, cô đành cười khổ, chậm rãi giải thích: “Hồi cấp ba … Em biết ngày sinh nhật của anh, vì vậy liền muốn tặng cho anh một món quà gì đó. Nghĩ tới nghĩ lui thì em quyết định sẽ đan một chiếc khăn len, rồi viết thư nặc danh để tặng anh món quà đó. Nhưng sau đó thì bị Ôn Tình Noãn phát hiện ra, rồi cô ấy nói với em rằng cô ấy không thể nghĩ ra một món quà phù hợp tặng anh. Chỉ bằng hãy để cô ấy thay em đưa món quà này đến anh. “





Lương Tiểu Ý khẽ cắn nhẹ môi, có một sự bối rối trong mắt cô: “Em thừa nhận, lúc đó em không nên tặng quà cho bạn trai của bạn thân mình. Em cũng thừa nhận rằng, lúc đó em thực sự sẵn sàng tình nguyện đưa chiếc khăn đó cho Tình Noãn để tặng anh. Nhưng em cảm thấy mình khi đó cũng thật xấu tính khi lợi dụng Ôn Tình Noãn để có thể gửi tâm ý của mình đến anh… Em biết là do em sai. Nhưng em thực sự không kìm chế nổi… Em biết bản thân mình thật ích kỷ…. “





Lương Tiểu Ý càng nói càng cảm thấy thật xấu hổ, hai tay không ngừng bứt rứt mà nắm chặt lại trên đùi. Cô không ý thức được là bản thân đang khẽ run lên.





“Nếu anh thực sự tức giận, thì cho em xin lỗi…”





Như thể cảm nhận được đôi mắt nóng bỏng đang hướng về phía cô, Lương Tiểu Ý ngày càng xấu hổ, không tự chủ được cúi thấp đầu xuống … Trước mặt người đàn ông này, cô đã gạt đi suy nghĩ ích kỷ xen lẫn chút ngượng ngùng của mình mà nói hết tất cả với anh. Lương Tiểu Ý cảm thấy răng những khi đứng trước mặt anh như ngay lúc này, cô giống như một người lõa thể vậy, toàn bộ đều bị anh nhìn thấu và cô nguyện ý về điều đó.





Lúng túng, bối rối, hổ thẹn, đôi khi xen lẫn chút sợ hãi là những cảm giác mà Lương Tiểu Ý đang có bây giờ. Cô sợ rằng khi biết được sự xấu tính, ích kỷ của mình, anh nhất định sẽ khinh bỉ cô, coi thường cô.





Nghĩ đến đây thôi, Lương Tiểu Ý bất giác rùng mình, đôi môi không ngừng run rẩy.





Có lẽ là do cô đã quá đắm chìm trong sự xấu hổ của mình mà không hề nhận ra rằng Tô Lương Mặc đã sớm rời khỏi ghế, tiêu sái đi đến trước mặt cô từ lúc nào.