Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 153




Chương 153





“Đẹp như vậy mà còn độc thân thì chỉ có một lí do thôi, đó là cậu kén chọn quá đấy!” Lương Tiểu Ý không nói chứ đã lên tiếng là trúng đích liền, Đại Bàn lập tức làm như bị trúng tên, cười vui vẻ: “À cậu Lục đó, cậu biết người ta có bạn gái chưa hay không?”





“Sao? Cậu nhìn trúng anh ta à?” Lương Tiểu Ý hiếm thấy nổi máu tám chuyện, “Này, thích thì theo đuổi đi! Đàn ông tốt giờ không còn nhiều đâu.”





“Hừ, ai nhìn trúng anh ta chứ?” Sắc mặt Đại Bàn trở nên vô cùng khó coi: “Cậu không biết đâu, tên đó khốn lắm, anh ta nói anh ta cứu tớ nên bắt tớ đi dọn vệ sinh cho cái nhà rách của anh ta. Chịu không nổi luôn, mỗi lần tớ tới dọn là thấy một cô mới, chả rõ cô nào mới là bạn gái anh ta nữa”





Ờ… Hóa ra tốc độ thay bạn gái của Lục Trầm nhanh vậy à?





Lương Tiểu Ý cười xấu hổ: “Đại Bàn, cậu lái xe nghiêm chỉnh đi, mắng thì mắng nhưng vẫn nên lái xe đàng hoàng đúng không!”





“Tiểu Bàn… Cậu định làm gì? Đừng có nói đi tới khu vui chơi, vết thương trên vai cậu còn chưa lành đâu, nếu đại ma vương nhà cậu mà biết tớ dẫn cậu đi thì tớ toi đời đấy!”





“Yên tâm đi, tớ không nói cho anh ấy đâu” Lương Tiểu Ý cười bảo. Nói xong thì quay đầu ra cửa sổ, nụ cười khi nãy cũng dần tan đi… “Đại Bàn, tớ lớn vậy rồi nhưng chuyện chưa làm bao giờ quá nhiều, cậu là bạn thân tớ, cậu làm cùng với tớ được không?”





“Biết rồi” Đại Bàn phất phất tay, không nhịn được mà nói: “Cậu cũng lạ ghê, chừng này tuổi rồi mà còn chưa đi bar, chưa tới khu vui chơi bao giờ… Lúc này lại vội vàng muốn trải nghiệm cứ như mai là ngày tận thế vậy. À đúng rồi, Tiểu Bàn, cậu về nước đã đi thăm cha mẹ chưa?”





Lương Tiểu Ý hơi co người lại, chợt nghiêm túc nhìn Đại Bàn nói: “Đại Bàn, sau này bất kể tớ ở đâu, nếu cậu rảnh thì thay tớ thăm cha mẹ được không?”





“Cậu muốn đi đâu? Còn về Mĩ à?” Đại Bàn không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Cũng đâu phải không dành ra được thời gian đi thăm đâu!”





Thật ra ngày đầu tiên về nước cô đã lén về rồi. Tháng nào cũng gửi tiền về, cũng mua vài cái bảo hiểm cho cha mẹ, đủ cho cuộc sống về già của hai người đầy đủ ấm êm.





“Két!” Xe chợt thắng gấp, Lương Tiểu Ý suýt nữa thì chúi đầu về sau theo quán tính, sau khi ổn định lại cô mới nghiêng đầu qua hỏi bạn mình: “Sao vậy Đại Bàn?”





Lại thấy Đại Bàn nghiêm túc nhìn mình: “Tiểu Bàn, có phải cậu có chuyện gì hay không?”





“Không, tớ thì có chuyện gì được.”





“Không đúng, chắc chắn là cậu có chuyện gạt tớ” Đại Bàn nghiêm mặt, càng nghĩ càng thấy sai, ấn đường nhăn lại: “Cậu không chịu nói thì mình đi hỏi Tô Lương Mặc”





“Đừng!”





Đại Bàn nhíu mày, “Cậu phản ứng nhanh thế, quá kỳ lạ, Tiểu Bàn à, nếu cậu không chịu nói với tớ, vậy tớ đành đi hỏi chồng cậu thôi!”





“Đừng… hỏi anh ấy, anh ấy không biết gì hết”





“Ồ… Vậy thì nói cách khác là, cậu đúng là có chuyện rất quan trọng không nói cho tớ biết, đúng không?” Đại Bàn nghiêm túc nói.





Lương Tiểu Ý gật đầu, “Nếu tớ nói cho cậu là, tớ sống không được bao lâu nữa, có lế là một tháng, hai tháng, tóm lại là chưa tới ba tháng, cậu tin không?”





Lương Tiểu Ý nhìn khuôn mặt kinh ngạc đến dại ra của cô bạn mình, hồi lâu sau bỗng bật cười: “Phì, ha ha ha, hù được cậu rồi! Đại Bàn, cậu ngó cái mặt mình mà xem, ngốc ơi là ngốc!” Lương Tiểu Ý cười khoa trương, đã thế còn dùng tay xoa xoa khuôn mặt cứng lại trước mắt mình.





“Lương Tiểu Ý!” Thẩm Quân Hoa hồi thần lại rống lên, “Má nó! Tí nữa thì tớ bị gạt thật rồi đấy! Lần sau cậu còn dám đùa chuyện như thế thì tớ sẽ đập chết cậu!”





Thẩm Quân Hoa nhào tới cù léc Lương Tiểu Ý, “Ha ha, đừng cù nữa mà, ngứa quá” Hai người bật cười vui vẻ.





Đại Bàn bị một hồi như vậy nên quên bẵng mất lý do dừng xe của mình khi nãy, cũng quên luôn sự lạ lùng của Lương Tiểu Ý.