Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 147




Chương 147





Tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy chịu thiệt một lần nữa!” Hồi trung học, vì không kể vụ Ôn Noãn Tình xếp đặt cưỡng hiếp cho Tiểu Bàn mà cô hối hận suốt mười năm. Hôm nay, cô lại càng không thể tiếp tục làm chuyện thẹn với lòng nữa.





Tiêu Bạch híp mắt nhìn Thẩm Quân Hoa bị mấy người áo đen kia mang đi, Lương Tiểu Ý nửa tỉnh nửa say, nhưng khi thấy bạn thân bị mấy kẻ trông là biết xấu xa kia bắt đi thì cô vẫn vội vàng đuổi theo.





Tiêu Bạch ôm tay ngăn cô lại: “Khuyên cô đừng đuổi theo, cô không chọc nổi Chu Đông Bình đâu.”





Lương Tiểu Ý dù còn hơi chếnh choáng nhưng đã tỉnh hơn trước rồi, cánh tay yếu mềm nâng lên đẩy kẻ đang chắn mình ra: “Cậu tránh ra. Đại Bàn không thể xảy ra chuyện gì được”





Lương Tiểu Ý lảo đảo đuổi theo những người đó, Tiêu Bạch đứng sau lưng cô nhìn bóng dáng run run dần khuất dạng.





Dám có gan gọi hắn là “cậu bé”, giờ lại đẩy hắn ra, cô gái này thật là to gan… thật đáng chết! Đã thế, không ngờ trên thế gian này vẫn tồn tại một kẻ ngu ngốc dễ lừa như vậy. Hình như mình ăn thịt cá hơi nhiều rồi, thi thoảng đổi qua ăn rau cháo cũng được đấy nhỉ.





Tiêu Bạch nhấc chân đi từ từ theo Lương Tiểu Ý.





Tiêu Bạch là một kẻ phóng đãng ngang ngược, trước giờ hắn luôn tùy tâm tùy ý không theo một quy củ nào cả. Có lế một giây trước còn thích, giây sau đã coi như giày rách. Một giây trước còn không thích, một giây sau đã là thứ nhất định phải có được. Đối với phụ nữ cũng như thế.





Lương Tiểu Ý lảo đảo theo đến một cửa một phòng ở tầng 3, cô không biết rằng, tâng 3 của Blues không phải ai cũng vào được, mà cô có thể đi theo như vậy là bởi vì có Tiêu Bạch ở phía sau.





Lương Tiểu Ý đẩy cửa phòng karaoke ra, cửa mới chớm mở, con ngươi của cô co rút kịch liệt, vội vàng xông tới đẩy những tên đang thô lỗ giữ lấy Thẩm Quân Hoa, ôm bạn mình vào lòng, “Đừng sợ đừng sợ, Đại Bàn, mình tới cứu cậu đây.”





“Mẹ nó! Đồ điên từ đâu tới!” Một người đàn ông trung niên hói đầu ngồi trên ghế salon đột nhiên đứng lên, kêu to ra ngoài cửa: “Phục vụ! Phục vụ đâu! Tới nhanh, đuổi đồ điên này ra ngoài maul”





Thẩm Quân Hoa nắm chặt lấy tay Lương Tiểu Ý, “Cậu đi mau đi, nơi này không phải là nơi cậu nên tới!” Nói xong thì vội đẩy Lương Tiểu Ý ra ngoài.





“Bọn họ là ai? Đại Bàn, sao chúng lại muốn bắt cậu?”





“Tại sao lại bắt cô ta à?” Bỗng nhiên có một giọng nữ quen thuộc vang lên, Lương Tiểu Ý ngẩng đầu, sắc mặt nhất thời cảnh giác: “Là cô? Phó Đình Đình, tại sao cô lại muốn bắt Đại Bàn đi?”





“Ha ha” Phó Đình Đình đứng lên khỏi ghế salon đi tới trước người Lương Tiểu Ý, đưa mắt nhìn hai người đang ngã ngồi dưới đất: “Cô nhầm rồi, tôi đâu có bắt cô ta đâu, nếu tôi nhớ không nhầm thì hai người là bạn thân mà ha, có người coi trọng cô ta nên muốn mời đóng nữ chính một bộ phim, cô nên mừng thay cho bạn mình mới phải”





Lương Tiểu Ý cũng không ngu mà tin: “Đóng cái gì?” Nếu như chỉ là đóng phim, đã thế còn đóng vai chính thì sao phải bắt Đại Bàn đi? Đại Bàn sao phải chạy trốn chứ?





“Phim cấp 3 ấy mà” Phó Đình Đình cầm một chai rượu trên bàn lên, cổ tay chợt cử động, rượu trong chai chảy từ đầu Lương Tiểu Ý xuống người, “Đóng nữ chính đó, từ khi vào giới tới giờ bạn cô còn chưa đóng chính bao giờ đâu. Cô nói xem, lần này vất vả lắm mới được đạo diễn Chu của chúng ta coi trọng, sao cô ta lại không biết tốt xấu như vậy chứ?”





“Cô cho là tốt thế thì sao không tự đi mà quay?” Lương Tiểu Ý cố chịu cơn váng đầu, giơ tay xoa khuôn mặt ướt đẫm rượu, ngửa đầu hung dữ nhìn Phó Đình Đình chằm chặp: “Cô nói xem có phải cô cố ý hại Đại Bàn hay không?”





“Ha ha. Ai bảo cô ta là bạn cô chứ, tôi không ưa đấy thì làm sao? Hạnh họe thì làm sao? Ai bảo cô ta là bạn cô? Ai bảo cô ta ký hợp đồng vào dưới trướng Lục thị chứ? Tôi là đàn chị, nói một hai câu hay ra hiệu chút thôi, đầy người thay tôi xử lí cô ta, còn cần tới tôi tự động thủ à?”





Lửa giận xông thẳng lên đầu, Lương Tiếu Ý chợt đứng dậy, nhìn khuôn mặt thanh thuần của người trước mặt, sau đó giơ tay tát một phát lên gương mặt mềm mại kia.