Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 85: Cô Quyến Rũ Tôi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vũ Linh Đan hoảng loạn đứng dậy, quấn lại chiếc khăn tắm.

Ngay sau đó, một bàn tay đột ngột kéo qua, cô lại ngã đúng vào lòng Trương Thiên Thành không sai một li. 
Dường như không khí lập tức trở nên yên lặng. 
Tất cả động tác cũng đều dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, nụ cười của Trương Thiên Thành dần biến mất, thay vào đó là sự nặng nề, thâm sâu như biển cả.

Còn sắc mặt Vũ Linh Đan thì trắng bệch, muốn vùng vẫy thoát thân. 
Đương nhiên, Trương Thiên Thành sẽ không cho cô cơ hội này, lập tức trở mình, trực tiếp đè lên người Vũ Linh Đan. 
Một tay kéo chiếc khăn tắm ra, chiếc khăn tắm trực tiếp bay ra, thân thể trơn bóng hoàn toàn lộ ra ngoài không khí.

Nhưng Trương Thiên Thành không có tâm trạng tán thưởng, anh cắn lấy nụ hoa, cơ thể nhanh chóng nóng dần lên. 
"Trương Thiên Thành, đồ khốn nạn!" 

"Nếu như cô đã quyến rũ tôi, vậy thì phải chịu trách nhiệm" 
Trương Thiên Thành nhắm mắt lại, như kẻ đói khát tìm thấy nguồn nước, đời nào chịu buông tay ra. 
Trong đầu Trương Thiên Thành ngập tràn những bức ảnh cô khoe khoang, lả lơi trong bồn tắm, đến nỗi mà sau đó, anh đọc không vào chút tài liệu nào. 
"Sáng mai tôi còn có cuộc họp, nếu không phải cô dụ dỗ, tôi vẫn đang ở trong phòng họp, Vũ Linh Đan, cô phải chịu trách nhiệm" 
Trương Thiên Thành lập lại một lần nữa. 
Nụ hôn nóng bỏng và thô lỗ kéo dài suốt từ cổ xuống dưới, mặc dù Vũ Linh Đan không tình nguyện, nhưng cơ thể cô lại dễ dàng bị châm lửa.

Kết hôn ba năm, họ vốn dĩ chưa từng trải qua kích tình, nhưng sau khi ly hôn nó lại diễn ra nhiều lần. 
Số lần họ hôn nhau không vượt quá mười lần, hành động tiếp xúc cơ thể càng đơn giản mà lại càng thô bạo. 
Vào lúc này, Trương Thiên Thành khó mà nhẫn nại tiếp được nữa, hết lần này đến lần khác trêu chọc điểm nhạy cảm của cô, cho đến khi người trong lòng không chịu nổi, trong miệng phát ra tiếng kêu nhẹ, anh không đợi nổi nữa mà tiến vào. 
Cảm giác quen thuộc mang đến cho Trương Thiên Thành một niềm vui sướng bay bổng, rất nhanh lại biến thành sự rối loạn mất khống chế. 
Hai người lăn từ trên ghế sô pha mềm mại xuống đất rồi trở lại giường, ngọn lửa chiến đấu không ngừng lan ra.

Vũ Linh Đan đã sớm mất đi năng lực phản kháng, giống như con cá bị mất nước, vừa thống khổ lại vừa khó khăn muốn trở về biển cả. 
"Có vẻ như, đêm nay người mà cô hẹn sẽ không đến đây rồi" 
Làm xong việc, Trương Thiên Thành vừa đeo thắt lưng vừa cười mà nói. 
Vũ Linh Đan mặc dù mệt nhưng vẫn cứ ngẩng đầu lên, cái tát chưa kịp hạ xuống đã bị người đàn ông dùng sức giữ lấy. 
Đôi mắt dài và hẹp lại khẽ nheo lại, lộ ra tia nguy hiểm. 
"Vũ Linh Đan, cô đừng có mà trêu chọc tôi" 
"Cút!" 
Chỉ một từ của Vũ Linh Đan, nhưng cô gần như đã dùng toàn bộ sức lực của cơ thể, đáy mắt sắc bén không chút che giấu. 

Trương Thiên Thành giật giật khóe miệng, còn hơn cả sự phẫn nộ, sát ý nặng nề bộc phát ra, anh bước lên trước trực tiếp bóp chặt cằm cô, lạnh lùng nói: “Vũ Linh Đan, không có sự cho phép của tôi, cả đời này cô cũng đừng mong thoát khỏi tay tôi" 
"Anh xem tôi như con chó của anh sao?" 
Vũ Linh Đan cực kỳ tức giận, cầm cái gối đập tới. 
Trương Thiên Thành không tránh, cái gối không có lấy một chút sức lực nào đập vào cơ thể, cuối cùng anh cười lạnh một tiếng: "Cô hiểu đúng rồi đấy.

Thú cưng thì không có quyền lợi lựa chọn." 
"Cút! 
Vũ Linh Đan lại bị kích động lần nữa, đầu đau như búa bổ. 
Bản thân Trương Thiên Thành cũng không định ở lại lâu nữa, sau khi bắt gian không thành công, anh ta sải bước bỏ đi. 
“Choáng” một tiếng, Vũ Linh Đan với lấy cây đèn và đập mạnh về phía cửa, nó vỡ toang ra đất, nhưng không cách làm thể làm dịu nỗi thống khổ trong lòng.

"Ah” lên một tiếng, cô đau đớn vò đầu khóc ra tiếng. 
"Khốn nạn!" 
Vũ Linh Đan phẫn nộ mắng. 
Nhưng chỉ tốn công vô ích thôi. 

Ngày hôm sau, đôi mắt của Vũ Linh Đan sưng đỏ, cô rửa mặt súc miệng qua loa rồi đi làm. 
Kết quả, vừa đến chỗ đợi thang máy ở sảnh, cô liền bị lễ tân chặn lại. 
"Giám đốc Vũ, cô...!Cô không được lên!" 
Nhân viên lễ tân ấp úng. 
Vẻ mặt Vũ Linh Đan vô cảm, nhàn nhạt hỏi: "Tại sao?" 
"Bởi vì..". 
Không làm sao tiếp lời được, vẫn là một nhân viên lễ tân khác nhìn không nổi mà giúp một tay: "Bởi vì, sáng nay, Tổng giám đốc Vũ đã lên tiếng.

Không có sự cho phép của ông ấy, Giám đốc Vũ không được phép đến công ty" 
"Tôi là bị sa thải sao?" 
.