Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 608: 608: Có Lẽ Do Mất Nước





Mọi người bên trong nghe thấy tiếng động, tất cả đều ngẩng đầu nhìn, tuy trong lòng không vui nhưng cuối cùng vẫn có người đứng dậy, cố gắng giúp đỡ: “Cậu mau đưa cô ấy đi nghỉ ngơi, hiện giờ mạng người là quan trọng nhất, đêm nay hai người hãy cố gắng nghỉ ngơi, đợi về đến thôn chài chắc chắn sẽ có cách giải quyết”AdvertisementTrương Thiên Thành chưa kịp nghe người đàn ông kia nói gì, nhìn thấy Vũ Linh Đan ngã xuống vội chạy đến ôm cô vào lòng.

Vũ Linh Đan cử động một chút, nhưng càng kiệt sức hơn: “Anh Thành, em không sao?“Có lẽ do mất nước, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn.

thôi” Người đó tiếp tục nói.

Trương Thiên Thành cau mày, không nói lời nào, chỉ ôm chặt Vũ Linh Đan vào lòng.

“Để cô ấy nằm ở đây này, mặc dù hơi nhỏ nhưng đặt cô ấy nằm xuống sẽ cảm thấy thoải mái hơn.


Còn anh nữa, dù tôi không biết nên gọi anh là gì, anh là người như thế nào, nhưng tốtnhất anh bạn cũng nên nghỉ ngơi một chút đi” Người đàn ông tiếp tục nói.

Trương Thiên Thành ôm Vũ Linh Đan, do dự không động đậy, chiếc giường còn không bằng chiếc cũi của chú chó CoCo làm sao có thể ngủ được, sợ rằng chỉ lật người thôi đã ngã xuống.

“Cảm ơn anh”Vũ Linh Đan gắng gượng nói, sắc mặt vẫn nhợt nhạt, vẫn không quên cảm ơn người đàn ông đó.

Anh ta gật đầu, sau đó đi ra ngoài, một lúc sau anh ta quay lại, vẫn thấy Trương Thiên Thành đang ôm Vũ Linh Đan trong lòng, hoàn toàn không có ý định đi ngủ, lông mày vừa duỗi ra lại chau lại.

“Đây là thuốc cảm lạnh, hai người đã bị ngâm trong nước biển lâu như vậy, chắc chắn là bị cảm lạnh rồi” Người đàn ông vừa nói vừa đưa thuốc cho Vũ Linh Đan.


Sau đó, lạnh lùng nhìn Trương Thiên Thành, nói: “Thuốc này là để cho cô ấy uống, anh uống hay không tôi không quan tâm, nhưng cô gái này muốn khỏe lại thì cần cho uống thuốc”Nói xong, người đàn ông lại nhanh chóng rời đi.

Vũ Linh Đan ngượng ngùng, cố gắng nói: “Anh Thành, em không sao, để em nằm ở đây được rồi, anh không thể cả đêm ôm em như thế này được”“Sao lại không được?”Trương Thiên Thành sắc mặt u ám, nghiêm nghị nói.

Vũ Linh Đan thở dài, nhìn Trương Thiên Thành nói: “Chúng ta như này có thể coi là từ cõi chết trở về, mặc dù điều kiện có chút bất tiện nhưng cũng vẫn đáng để chúng ta ăn mừng rồi”.

Trương Thiên Thành không nói gì.

Rất lâu sau gương mặt anh mới trở nên bình tĩnh lại một chút.

Dưới sự nhất quyết của Vũ Linh Đan, anh đành để cô ấy nằm xuống giường.

“Đỡ hơn chút nào chưa? Còn chỗ nào khó chịu nữa không?”.