Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 599: 599: Thậm Chí Có Thể Nói Là Yên Tĩnh





Hành khách đều là những người trẻ tuổi, mặcAdvertisementdù bình thường bọn họ cũng đã chứng kiến rất nhiều đấu đá trong gia tộc, nhưng khi thấy một kẻ vô liêm sỉ như Vũ Hải Yến thì không phải ai cũng có thể nhịn được.

“Trên thế giới này sao lại có những người phụ nữ vô liêm sỉ như hai người vậy chứ? Quả thật là làm mất hết mặt mũi của phụ nữ chúng tôi”Có một người dẫn đầu nói, nhìn dáng vẻ cũng có thể là một người phụ nữ dám yêu dám hận, lập tức lại đá cho hai người một đá nữa: “Vũ Linh Đan là loại người thế nào tôi không rõ ràng lắm, nhưng tôi xem như nhìn thấu Vũ Hải Yến cô, loại người giống cô nên bị người khác ném xuống biển cho cá ăn mới đúng”.

Cô gái đó càng nói càng tức giận, cô ấy lại tát một bạt tai nữa, xung quanh cũng không có người nào ngăn cản lại, bọn họ đều lạnh mặt đứng bàng quan, đối với bọn họ mà nói, tất cả những nhục nhã này đều là hai mẹ con đó xứng đáng phải chịu.

Đến cuối cùng vẫn là Trần Đức Bảo đứng ra ngăn cản lại trò cười này.

Bây giờ Trương Thiên Thành vẫn chưa quay về, tất cả đều là biến số.


Mặc dù anh ấy tin tưởng vào năng lực của Trương Thiên Thành, nhưng lại không thể không lo lắng được, anh đã không còn sức lực dư thừa để lãng phí trên người kẻ khác nữa, dặn dò người canh chừng hai mẹ con.

Nguyễn Kim Thanh cẩn thận, những người còn lại cũng đều được gọi về khoang thuyền cả.

Du thuyền đã dừng lại, nhưng cũng đã cách xa vị trí Trương Thiên Thành nhảy xuống biển một khoảng nhất định.

Mặt biển từ đầu tới cuối đều bình tĩnh, Trần Đức Bảo cầm kính viễn vọng nhìn về phương xa, ngoại trừ biển cả mênh mông vô tâm thì cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.

Trần Đức Bảo đột nhiên hít hít mũi, lúc này anh mới phát hiện, bản thân mình vậy mà lại rơi nước mắt.


Anh ấy không ngờ rằng trong nháy mắt khi biết được tin Vũ Linh Đan rơi xuống biển, Trương Thiên Thành hoàn toàn không hề do dự chút nào mà liền trực tiếp nhảy xuống biển.

Biển rộng nguy hiểm vô cùng, càng huống chi còn phải tìm một người ở trong đó nữa, cho dù có tìm được người đi nữa thì có thể quay lại du thuyền được sao?Mặt biển, vẫn rất bình tĩnh.

Thậm chí! có thể nói là yên tĩnh.

Đôi tay Trương Thiên Thành không ngừng ra sức bơi trong mặt biển, dần dần anh cũng mất đi phương hướng.

Du thuyền xa hoa như vậy bây giờ chỉ như một con kiến, anh đã không tìm được đường quay về từ lâu, anh nhìn một cái, biển lớn chính là như thế, nhìn không biết đâu là điểm cuối, vừa nãy mới cắn nuốt mất một sinh mệnh.

“Vũ Linh Đan!”.