Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 54: Cho Dù Đã Ly Hôn Anh Cũng Không Có Tư Cách






Người đàn ông này, từ trước đến giờ ở trước mặt mình đều là một quý ông ngay thẳng, bộ dáng gắn liền với hình tượng cấm dục.

Cô hiểu rất rõ, đó nhất định là bộ dáng của người chưa từng yêu bao giờ.

Nhất là khi anh nằm ở bên cạnh cô, nhưng trong miệng lại kêu tên của người phụ nữ khác, thì loại cảm giác này càng phát sinh một cách mãnh liệt.

Cô không hy vọng xa vời.

Nhưng không có nghĩa là mặc cho người ta giẫm lên tình cảm của mình.

Vũ Linh Đan ra sức chà xát cơ thể mình, muốn lau sạch tất cả mùi vị thuộc về Trương Thiên Thành trên người mình.

Bóng dáng người đàn ông đó rong ruổi trên cơ thể cô, cứ hiện lên trong đầu, không thể gạt đi được, hình thành một bóng ma mạnh mẽ.

Vài phút đồng hồ sau, Vũ Linh Đan quấn chặt áo choàng tắm.

Cầm lấy cái cốc đầy nước, cô nhẹ nhàng mở cửa, sau đó đi từ từ đến chỗ Trương Thiên Thành.

Giây tiếp theo, chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai, cốc nước của Vũ Linh Đan đã đổ hết ra phía sau, hất thẳng lên người anh.

Trương Thiên Thành giật mình tỉnh giấc từ trong giấc mộng, trực tiếp nhảy vọt xuống giường, anh nhìn thấy rõ ràng trên người mình từ trên xuống dưới toàn là nước, sau đó còn nhìn thấy thêm người phụ nữ trước mặt.

Anh nhanh chóng nổi điên, lau qua loa hai cái rồi lập tức quát tháo: "Vũ Linh Đan, cô làm cái gì vậy? Sao cô lại ở trong đây hả?"
Đây có lẽ là lời mà Vũ Linh Đan nghe được, thật là một chuyện cười đầy nực cười.

Đến nỗi, nét mặt của Trương Thiên Thành tỏ ra nổi điên, cô cũng không cố kỵ mà cười ra tiếng.


"Vũ Linh Đan!"
Trương Thiên Thành lại kêu to.

Đầu óc anh rối như tơ vò, nhưng lại áp chế xuống vì không biết một giây trước đã xảy ra cái gi.

Vũ Linh Đan không nói nhiều, lại càng không giải thích, chỉ lập tức kéo người đàn ông đi ra ngoài.

Ngay cả toàn bộ quần áo bị cởi xuống còn chưa mang vào mà đã bị vứt thẳng ra ngoài.

Trương Thiên Thành tất nhiên không thể cứ để trần nửa người trên như vậy mà đi ra ngoài.

Một tay anh ngăn ngay cửa, dùng thân thể và vách tường làm thành một vòng vây nhỏ, sau đó cúi đầu, giọng nói lạnh lùng không nghe ra chút tâm trạng nào: "Vũ Linh Đan, rốt cuộc thì cô đang chuẩn bị làm cái quái gì?"
"Tôi còn muốn hỏi anh muốn làm cái gì ấy! Trương Thiên Thành, đây là phòng của tôi, phiền anh đi ra ngoài cho tôi!"
Vũ Linh Đan mở cửa ra lần nữa, đồng thời dùng tay chỉ ra phía ngoài cửa: "Cho nên...!Trước tiên, phiền anh đi ra ngoài!"
Lời nói của cô, hoặc nhiều hoặc ít nhắc nhở Trương Thiên Thành, trong đầu anh bắt đầu có chút hình ảnh mơ hồ.

Anh bắt đầu trở nên bực bội, ra sức lắc lắc đầu vài cái, mang theo cái đầu đầy nước, Trương Thiên Thành gắt gỏng: "Tôi đi tắm trước!"
Đã nói như vậy, anh trực tiếp đẩy Vũ Linh Đan ra, sau đó ầm một tiếng, đóng cửa nhà tắm lại.

Trong phòng, lần nữa khôi phục lại trạng thái yên lặng, chỉ còn lại tiếng nước chảy ào ào.

Vũ Linh Đan do dự hồi lâu, cuối cùng nhặt quần áo của Trương Thiên Thành lên.

Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại riêng của khách sạn vang lên.


Nhận điện thoại, bên trong truyền tới âm thanh của Trương Đức Phú.

Giọng nói Vũ Linh Đan hơi lộn xộn, nhưng cũng coi như bình tĩnh: "Trương Đức Phú, sao vậy?"
"Linh Đan, cô không sao chứ? Điện thoại của cô cứ liên tục không kết nối được, tôi rất lo lắng cho cô."
Trương Đức Phú lo lắng nói.

Vũ Linh Đan theo bản năng nhìn vào nhà tắm, lúc này tiếng nước đã ngừng, Trương Thiên Thành quấn khăn tắm nửa người dưới đang đứng ngay cửa, nhìn về phía cô.

Vũ Linh Đan nhấp môi, cảm xúc khôi phục bình tĩnh: "Không có gì đâu, tôi vừa...!Vừa đi tắm"
"Thật sự là không có chuyện gì đâu!"
Vũ Linh Đan cố gắng giữ nguyên ý cười.

"Tôi vừa nhìn thấy cô trong camera, có người vào phòng cùng với cô..."
"Trương Đức Phú, cảm ơn sự quan tâm của cậu, tôi thật sự không có vấn đề gì cả!"
Vũ Linh Đan nhanh gấp gáp cắt ngang lời truy hỏi của Trương Đức Phú, đồng thời nâng cao giọng, lặp lại lần nữa.

Trong điện thoại trầm tĩnh một lúc.

Ngay lúc Vũ Linh Đan muốn cúp điện thoại, Trương Đức Phú đột nhiên đoán ra cái gì đó, cậu ta hỏi: "Là Trương Thiên Thành đúng không?"
Tim Vũ Linh Đam chìm xuống, điện thoại suýt chút nữa đã rơi xuống mặt đất.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ nên trả lời như thế nào cho được, thì Trương Thiên Thành bỗng nhiên đi tới, lạch cạch một tiếng ngắt điện thoại.

"Trương Thiên Thành!"

"Cô thật sự xem như tôi là người đã chết rồi hả? Trương Thiên Thành tôi còn đang đứng ở đây đấy, cô còn dám ve vãn hẹn hò với người đàn ông khác? Cô thế này khiến tôi rất khó tin đấy, trước kia cô cũng còn biết thận biết phận mà"
Trương Thiên Thành nhất thời cảm thấy trên đầu mình như đang mọc sừng, anh xuống tay càng thêm tàn nhẫn, gần như là nâng cả người Vũ Linh Đan đứng dậy từ trên mặt đất.

"Tôi...!Không...!Có!"
Vũ Linh Đan lần nữa thể nhiệm cảm giác gần như ngạt thở, khó chịu nói không ra lời.

"Trương Đức Phú? Tốt lắm, Vũ Linh Đan, xem ra cô thật sự không để lời của tôi ở trong lòng, đã như vậy, tôi cũng chỉ có thể dùng cách của tôi đến giải quyết."
Trương Thiên Thành nói xong, trực tiếp kéo cổ cô, ném thật mạnh lên giường.

Ngay lúc Vũ Linh Đan sợ hãi co quắp thân thể, né tránh Trương Thiên Thành thì người đằng sau bỗng nhiên cười lạnh, khóe miệng cũng xẹt qua một ít ý cười trào phúng: "Cô yên tâm, trước khi chưa ly hôn, tôi không có hứng thú với cơ thể của cô, bây giờ lại càng không có hứng thú."
"Vậy xem ra, có vẻ như tên cầm thú vừa rồi không phải là Trương Thiên Thành, là anh tự cắm sừng lên đầu mình"
Vũ Linh Đan hùng hồn, không chút khách sáo phản kích lại.

Trương Thiên Thành bị sặc, trong nháy mắt sắc mặt biến thành màu đen, anh đặt mông ngồi lên giường, thuận tay nắm lấy cằm của Vũ Linh Đan: "Xem ra, một tháng này, cô thay đổi không ít nhỉ.

Nếu không với cái thân thể không hiểu những chuyện ái tình nam nữ, giống như người chết, thì tôi cũng phải nghi ngờ cô không phải là Vũ Linh Đan đấy."
Bị làm nhục ở trước mặt, Vũ Linh Đan vô thức giơ tay lên, nhưng mà khi đưa ta tới gần Trương Thiên Thành, lại bất giác dừng lại.

Đối mặt với Trương Thiên Thành, cô vẫn sợ hãi.

Giống như là từ sâu trong tim tỏa ra ý sợ hãi, bất kể là cách thời gian bao lâu, ở một chỗ nào đó trong nháy mắt vẫn có thể dễ dàng kích động.

Khuôn mặt Trương Thiên Thành thoáng nghiêng qua, nhìn bàn tay gần ngay trước mắt, trầm ngâm ba giây.

Cuối cùng, anh lại nở nụ cười.

Từ ánh mắt đến biểu cảm trên mặt, không có chỗ nào không chế giễu và khinh thường.

"Xem ra trước đây cô đúng là đang làm bộ, đóng giả bản thân thành một con thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn, để tôi không có chút hứng thú nào với cô.


Vũ Linh Đan, cô được lắm đấy."
"Trương Thiên Thành, con thỏ nhỏ nóng nảy vẫn sẽ cắn người, anh đừng ép tôi"
Vũ Linh Đan không chịu yếu thế, tức giận trừng mắt nói.

"Con thỏ?"
Trương Thiên Thành nhấn mạnh một câu, sau đó cười phá lên.

Vốn là đang bóp cổ, thì bây giờ cũng đổi thành dịu dàng vuốt ve: "Hôm nay tôi thật muốn nhìn, cô, con thỏ này có thể có bao nhiều bản lĩnh.

Cô, lại bị áp chế một lần nữa.

Vũ Linh Đan dùng hết sức lực toàn thân giãy dụa, nhưng hai tay vẫn bị Trương Thiên Thành giữ chặt trên đỉnh đầu như cũ.

Đôi môi lạnh lẽo kia của anh, đã lần nữa rơi xuống.

Vũ Linh Đan theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Chờ sau vài giây, cảnh tượng mà cô sợ hãi chậm chạp cũng không xuất hiện.

Đôi mắt vừa mở, Trương Thiên Thành nở nụ cười châm chọc, đồng thời buông Vũ Linh Đan ra: "Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú gì với cô, hôm nay, cũng chỉ là việc ngoài ý muốn thôi"
Anh đứng dậy, lần nữa quay đầu lại: "Đương nhiên, tôi hy vọng việc ngoài ý muốn thế này, đừng phát sinh thêm lần thứ hai"
"Chúng ta đã ly hôn rồi, cho dù bây giờ tôi kết hôn lần nữa, cũng không liên quan gì đến anh."
Vũ Linh Đan biết rõ cô nói như vậy, sẽ kích thích lửa giận của Trương Thiên Thành.

Nhưng cô vẫn làm việc nghĩa mà không được chùn bước, cho dù khiến anh hiểu lầm rằng cô có quan hệ với Trương Đức Phú.

Thì cô cũng không muốn lại có dính líu mật thiết gì với Trương Thiên Thành.

Quả nhiên, khuôn mặt của anh vốn là đang buông lỏng nở nụ cười lạnh, giờ đây lại cau mày, bắp thịt cứng đờ càng thêm rõ ràng..