“Không thể so sánh” Vũ Linh Đan không ngẩng đầu lên, nói đúng sự thật.
Nhìn thấy tay Trương Thiên Thành muốn rút
về, Vũ Linh Đan vội vàng cầm cánh tay anh, sau đó đầy miễn cưỡng nói: “Sao tôi có thể so sánh cho anh được”
“Có cái gì mà không thể so sánh, nếu tôi và anh ta cùng nhau rơi xuống nước, cô sẽ cứu ai?”
Trương Thiên Thành thay đổi kiểu nói, nhưng vẫn tiếp tục hỏi.
Vũ Linh Đan trưng ra vẻ mặt khó hiểu, trên mặt viết toàn là chữ “Đầu óc anh bị úng nước à”, hoàn toàn bị logic của Trương Thiên Thành dọa cho sự ngây sợ ngốc.
“Trương Thiên Thành, rốt cuộc anh muốn cái gì?"
Lần này Vũ Linh Đan thông minh, không hề thành thật trả lời vấn đề của Trương Thiên Thành,
mà cô nghiêm túc nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành, xem anh có thể hỏi câu nào vô lý nữa.
Dĩ nhiên Vũ Linh Đan không biết được Trương Thiên Thành đang ghen, thậm chí là chính Trường Thiên Thành cũng không biết.
Anh chỉ ngây thơ cảm thấy không giống nhau.
Đặc biệt là Vũ Linh Đan vì Phan Bảo Thái, ngay cả an nguy của mình cũng không quan tâm nữa, cho dù đã trở lại nhà của mình, trong lòng vẫn luôn lo lắng cho Phan Bảo Thái.
Việc này việc kia gộp lại, khiến Trương Thiên Thành nổi cơn ghen ghét!
“Khó trả lời đến vậy sao?”
Bỗng nhiên Trương Thiên Thành cười lạnh một tiếng, tiện thể nói: “Nhìn dáng vẻ của cô, tôi đã biết đáp án, khẳng định cô sẽ cứu Phó Bảo Thái đúng không, vậy cô đi đi, cần gì phải ở chỗ này giả mù sa mưa mà quan tâm tôi”
Nói xong, Trương Thiên Thành đẩy Vũ Linh Đan, Vũ Linh Đan lảo đảo rồi té ngã trên đất.
Đáy mắt Vũ Linh Đan lóe lên một tầng nước mắt, Trương Thiên Thành vẫn chưa nhìn qua Vũ Linh Đan, lúc sau mới thay đổi tầm mắt, đối diện với Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan không nói gì, bôi thuốc cô cũng bôi rồi, lập tức bắt đầu thu thập hòm thuốc, dù sao cô cũng không muốn ở chỗ này.
Nhưng không đi được hai bước, lại lại lần nữa bị Trương Thiên Thành kéo về, đúng lúc rơi vào trong lòng ngực anh.
.