Vũ Linh Đan biết tính cách Trương Thiên Thành, cô cũng lười đến xin lỗi, dù sao suy nghĩ của cô cũng đã nói ra, một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý như vậy, cô tin là Trương Thiên Thành sẽ không so đo tính toán như thế, cô tìm một ít thuốc, xắn tay áo lên bôi cho Trương Thiên Thành.
Miệng vết thương không lớn, dấu vết rất thâm, hơn nữa lại hướng lên trên, Vũ Linh Đan còn chú ý tới mảnh da bị trầy một chút của anh, anh vì cứu mình mà ngã trên mặt đất.
Vũ Linh Đan cắn môi, nỗ lực trấn an bản thân, kìm chế cảm xúc, tự dặn lòng là phải bình tĩnh.
Không khí giống như đọng lại, Trương Thiên Thành từ trên cao nhìn xuống Vũ Linh Đan, cho dù nhìn không thấy biểu cảm trên mặt cô, Trương Thiên Thành vẫn hỏi: “Vũ Linh Đan, cô đang quan tâm tôi sao?”
Vũ Linh Đan kinh ngạc, ấn hơi mạnh vào chỗ bị thương, đau đến mức Trương Thiên Thành hít một hơi.
“Xin lỗi, thật xin lỗi”
Vũ Linh Đan vội vàng xin lỗi, nhưng mới vừa nhìn Trương Thiên Thành, lại không dám nhìn thẳng mắt anh mà nhanh chóng cúi rập xuống.
Quan tâm?
Trương Thiên Thành bỗng nhiên đẩy tay Vũ Linh Đan ra, quay sang một bên, không nói gì.
Vũ Linh Đan có chút khó xử, bỗng cảm thấy Trương Thiên Thành ấu trĩ như trẻ con, cô không khỏi trêu chọc vài câu, nhưng giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Trương Thiên Thành, dù gì thì anh cũng đã cứu tôi, tôi quan tâm anh cũng phải thôi.
”
Trương Thiên Thành vẫn như cũ không nói chuyện.
Vũ Linh Đan mới vừa đi đến trước mặt Trương
Thiên Thành, anh đã lập tức thay đổi động tác, Vũ Linh Đan khó xử, không thể không nói: “Được rồi, coi như tôi quan tâm anh”
Mấy chục giây sau, Vũ Linh Đan nhịn không được, mấp máy từng câu: “Trương Thiên Thành, tôi đang quan tâm anh, vừa lòng anh chưa?
Nói xong, khuôn mặt Trương Thiên Thành có chút thay đổi, vẫn im lặng không nói, chỉ là đổi về tư thế cũ, cho Vũ Linh Đan đổi thuốc.
Vũ Linh Đan có chút buồn cười, cũng không nói gì thêm.
Nhưng không bao lâu, Trương Thiên Thành lại bắt đầu làm trò.
“Giữa tôi và Phan Bảo Thái, cô quan tâm ai hơn?"
Trương Thiên Thành lại lần nữa hỏi.
.