Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 500: 500: “đủ Rồi Các Người Ồn Ào Cái Gì”






Linh Đan tức giận chỉ tay lên mặt Thiên Thành.

Thật đáng đánh! Nếu không phải biết tự lượng sức mình, cô thật muốn cho anh một trận. 
“Tôi thì sao?” 
Thiên Thành dõng dạc hỏi. 
“Tôi không chấp nhặt anh.

Dù gì, hôm nay cũng cảm ơn anh giúp tôi đưa Bảo Thái đến bệnh viện.

Đợi anh ấy tỉnh lại, chúng tôi sẽ tiếp tục đỉnh 
hôn.

Đương nhiên, để tránh gặp phải phiền phức không đáng có, chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ ở nước ngoài” Linh Đan nhẹ buông tay, thả lỏng cảm xúc, cô nhìn về phía Thiên Thành cười mỉm, nhàn nhạt nói. 
Thiên Thành nhíu mày. 

Linh Đan quay người lại định đi đến phòng phẫu thuật, Thiên Thành theo sau nhắc nhở: “Bây giờ trước cửa phòng phẫu thuật toàn người nhà của cậu ta, cô xác định cô muốn qua đối mặt với bọn họ?” 
“Đây là lỗi của tôi, nếu bọn họ trách mắng hay đánh tôi, tôi cũng chấp nhận.

Lại nói, đây cũng không phải lần đầu tôi bị như vậy, tôi cũng quen rồi” 
Linh Đan cười cười ra vẻ mình ổn, không có chuyện gì. 
Thiên Thành tuy không hứng thú nhưng vẫn đi theo sau Linh Đan, anh nhìn cô hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Bảo Thái rồi dời tầm mắt nhìn 
sang hướng khác. 
Công bằng mà nói, nguyên nhân là vì anh nên Bảo Thái mới bị như vậy. 
Thiên Thành nắm chặt nắm tay, cố gắng bình tĩnh lại, đúng là từ trước đến nay Linh Đan chưa từng quan tâm đến anh ta như vậy. 
Không thể nhịn nổi nữa! 
“Cô còn vác mặt đến đây làm cái gì? Hả? Đồ đàn bà xấu xa! Nếu không phải vì cô, con trai tôi đầu có ra nông nỗi như thế này.

Đáng ra người nằm ở đó là cô mới đúng.


Đồ xấu xa” 
Quả nhiên Lê Tuyết Cầm cũng ở đó, bà vừa thấy Linh Đan xuất hiện, cảm xúc lập tức không kiềm chế được, bà kích động la hét. 
Tuy Lê Tuyết Cầm không có mặt lúc cầu hôn, nhưng chuyện xôn xao lớn như vậy bà đã sớm biết.

Bà nhìn cảnh Linh Đan cùng người đàn ông khác ở bên nhau, mà con của bà như người qua đường chìm trong đám đông, bà vô cùng đau xót. 
“Tôi xin lỗi...” 
Vũ Linh Đan còn muốn giải thích nhưng cô bị Lê Tuyết Cầm hung tợn cắt lời: “Nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô.

Cô cứ đợi mà xem.” 
Bố Phan ở bên cạnh đang định lựa lời khuyên nhủ Lê Tuyết Cầm thì thấy bà quay đầu lại, hung tợn nói: “Nếu không phải con trai ông mê đắm con đàn bà này thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy” 
“Đủ rồi, các người ồn ào cái gì?” 
Trương Thiên Thành bỗng nhiên tiến lên ôm Vũ Linh Đan vào ngực mặc kệ cô đang giãy giụa khó chịu. 
Trương Thiên Thành cà lơ phất phơ nhìn Lê Tuyết Cầm cười, nói: “Không phải bà còn nhờ tôi 
đi ngăn cản trận đính hôn này sao, tôi đã làm đúng những gì bà mong muốn.

Sao? Bà còn 
muốn nhờ vả tôi chuyện khác? Thật xin lỗi, tôi không thể đáp ứng” 
“Tổng giám đốc Trương, đây là chuyện nhà của chúng tôi.”.