Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 495: 495: Vũ Linh Đan Có Chút Nghi Hoặc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phan Bảo Thái giả vờ như không có chuyện gì, anh bình tĩnh nói: “Cho dù là vì trốn tránh Trương Thiên Thành, thì em cũng nên nhận lời cầu hôn của anh ngày hôm nay” 
“Phan Bảo Thái! ” 
“Anh không sao!” 
Phan Bảo Thái mỉm cười như không có chuyện gì: “Thì ra ngày hôm qua em đã nhận lời cầu hôn của anh, là do anh không tốt làm hỏng hết mọi chuyện, hy vọng em có thể cho anh một cơ hội nữa” 
“Nếu như em hoàn toàn không yêu anh như trong tưởng tượng của anh thì sao?” 
Vũ Linh Đan hỏi một cách không chắc chắn.

Cho dù là làm tổn thương người khác, nhưng 
cô cũng không muốn tiếp tục che giấu nữa, “Phan Bảo Thái, xin lỗi, ở bên anh, đa phần là vì, em không muốn bị Trương Thiên Thành quấy rầy nữa, cho nên!.


.

” 
“Anh biết” 
Không ngờ rằng, Vũ Linh Đan còn chưa nói xong thì đã bị Phan Bảo Thái cắt lời, sau đó anh để lộ nụ cười ấm áp và rạng rỡ, anh từ từ nói: “Anh biết em ở bên anh là vì trốn tránh sự đeo bám của Trường Thiên Thành, nhưng anh không quan tâm, anh tin rằng trong tương lai hai chúng ta còn có rất nhiều thời gian ở bên nhau, rồi chúng ta sẽ tìm lại tất cả những gì đã đánh mất trong quá khứ, vậy thì hiện tại, có phải em nên làm chuyện em cần làm không? 
Vũ Linh Đan có chút nghi hoặc.

Phan Bảo Thái mỉm cười, nhìn về phía Trương Thiên Thành bị người khác chặn lại, nhưng vẫn muốn xông lên sân khấu, lạnh nhạt nói: “Chỉ cần đeo chiếc nhẫn này lên, bất luận là có ra nước 
ngoài hay không, Trương Thiên Thành cũng sẽ không quấy rầy em nữa, còn anh cũng có thể bảo vệ em một cách dành chính ngôn thuận, đây chẳng phải là những gì mà em muốn sao?” 

“Bước ra từ trong thế giới của Trương Thiên Thành, thì em sẽ thực sự tự do” 
Phan Bảo Thái nói một lần nữa.

Lời nói của Phan Bảo Thái, như thể có một ma lực, không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Vũ Linh Đan, suy nghĩ mấy giây, đây chẳng phải là những gì mà cô muốn sao.

Hiện giờ, nó nằm ngay trong tầm tay.

Vũ Linh Đan quay đầu lại, vẻ mặt thảm hại liếc nhìn Trương Thiên Thành một cái, anh vẫn muốn ngăn cản tất cả mọi thứ, dường như đã dùng hết tất cả sức lực,trán anh nổi gân xanh, nhưng vẫn xông về phía trước.

Trong đầu Vũ Linh Đan trở
.