Phan Bảo Thái uy hiếp Trương Thiên Thành xong liền đau khổ nhìn Vũ Linh Đan, giọt nước mắt cô phảng phất như rơi vào trong lòng Phan Bảo Thái, hít vào một hơi, anh nói: “Linh Đan, anh không quan tâm gì hết, anh vẫn sẽ công bố hôn ước của chúng ta, nếu em đồng ý, bây giờ anh sẽ
đi thu xếp chuyện xuất ngoại”
Vũ Linh Đan hai mắt hồng lên, nhìn Phan Bảo Thái gần như đang tuyệt vọng, nhưng cũng đầy quyết tâm, nước mắt lại chảy xuống.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Vũ Linh Đan không kìm nén tiếng khóc nữa, hét lên với Trương Thiên Thành: “Trương Thiên Thành, anh làm loạn đủ chưa? Bây giờ tất cả mọi thứ đều theo ý anh rồi, anh hài lòng chưa?”
“Đính hôn?”
Trương Thiên Thành bật cười, lại lần nữa đè Vũ Linh Đan dưới thân mình.
Vũ Linh Đan cắn cắn vào tay hắn, gương mặt vẫn còn vương vệt nước mắt không hề sợ hãi, Trương Thiên Thành bị cắn mà mày cũng không chau, chỉ là khinh thường nhìn nhìn Vũ Linh Đan.
“Sao nào, chưa đủ ư?”
Mấy phút sau, Trương Thiên Thành trào phúng cười, thò một tay mò tìm điện thoại.
“Xem ra, tôi không thể không công bố trước rồi”.
“Trương Thiên Thành, anh đã đồng ý với tôi rồi”
Vũ Linh Đan vội hoảng loạn nói, cũng trong nháy mắt đó, Vũ Linh Đan cũng buông ra
Trương Thiên Thành tay nhanh mắt ghì chặt tay cô.
Vũ Linh Đan không kháng cự lại, nước mắt lặng lẽ rơi: “Trương Thiên Thành, anh đã nói rồi, anh đã nói rồi.”
“Tôi chỉ nói chuyện trước đấy sẽ không công bố, nhưng không có nghĩa bao gồm cả hiện tại...!dù sao mấy tay phóng viên này không phải là tôi gọi đến
Trương Thiên Thành vừa nói xong, Vũ Linh Đan lại nghe thấy tiếng gõ cửa, như phản xạ có điều kiện, cô nháy mắt sợ hãi cuộn nhỏ bản thân lại, rúc đầu vào giữa hai chân.
Ngừng một chút, cô nói:
“Anh biết không, gặp một người không che ghét việc tôi từng ly hôn, thậm chí khi anh làm ra những chuyện quá đáng như vậy mà trước sau vẫn không tính toán gì thực sự rất khó, tôi cầu xin anh tha cho tôi một con đường sống, nếu anh thực sự không muốn gặp tôi, tôi sẽ ra nước ngoài, cả đời sẽ không quay về nữa.”
Vũ Linh Đan hiếm khi có thái độ nhún nhường như vậy, thế mà lại cầu xin Trương Thiên Thành thả mình đi.
Câu nói vĩnh viễn không quay lại nữa như giảng một cú thật mạnh vào tim của Trương Thiên Thành, nụ cười treo trên miệng dần tắt, ngay cả lửa giận luôn khống chế tốt lúc này cũng như ngọn núi lửa, phút chốc ồ ạt tuôn trào.
Trương Thiên Thành một tay đặt lên cửa thang máy, thu nhỏ khoảng cách không cho Vũ Linh Đan trốn tránh, Trương Thiên Thành ánh mắt dán chặt vào cô, gằn từng chữ từng chữ một: “Ra nước ngoài, nghĩ cũng đừng nghĩ”
“Vì sao?”
Vũ Linh Đan đau khổ chất vấn.
Trương Thiên Thành nắm lấy cằm Vũ Linh Đan ép ngẩng lên, ánh mắt phức tạp: “Ai nói, trên đời này, người không ghét bỏ cô chỉ có một mình Phan Bảo Thái?”
“Tôi đã từng nói, không có sự cho phép của tôi, cô không có quyền lựa chọn”.
.