Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 393: 393: Đúng Chỉ Có Thể Là Anh






Vũ Linh Đan chậm rãi nhắm mắt, cắn môi và không nói gì.

Trương Thiên Thành tăng cường sức mạnh của mình, lần này đến lần khác, mỗi lần đều đạt đến mức sâu không lường được.

Anh đột nhiên không thích vẻ mặt muốn chết không muốn sống như thế này của Vũ Linh Đan, anh chỉ đơn giản là nhắm mắt lại và bắt đầu suy nghĩ về cảm xúc.

Đáng tiếc là đêm đó Vũ Linh Đan không còn động tình và sự ẩm ướt, Trương Thiên Thành vô cùng khó chịu, cuối cùng anh đứng dậy nhìn Vũ Linh Đan vẫn đang khô khốc, khuôn mặt tối sầm và không hài lòng nói: “Sao thế, lúc này lại bài xích tôi như vậy sao?"  "Hừ, xem ra tên Phan Bảo Thái kia khiến cô tốn không ít tâm tư nhỉ.

Chỉ với vài ngày mà đã muốn ngã vào lòng ngực của người đàn ông đó rồi à?" 
Trương Thiên Thành nói năng như muốn làm nhục người ta.

Sự khô khan của Vũ Linh Đan mang đến cho Trương Thiên Thành một cảm giác thất vọng sâu sắc, anh không nghĩ rằng vấn đề là ở anh và đương nhiên anh quy tất cả những mâu thuẫn cho việc Vũ Linh Đan tiếp xúc với những người đàn ông khác.


Vũ Linh Đan chỉ thấy điều đó thật nực cười.

Tất nhiên, còn có phẫn nộ.

Người đàn ông này luôn có vẻ ngoài tự cho mình là trung tâm, và sẽ không bao giờ tìm thấy lỗi ở mình.

"Cho nên, Trương Thiên Thành, anh tính là gì của tôi? Ở trong mắt tôi, anh cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi.


Vũ Linh Đan trả lời lại một cách mỉa mai.

Sự tồn tại của Trương Thiên Thành không khác gì Phan Bảo Thái, Trương Đức Phú, và thậm chí bất kỳ người đàn ông nào trên đường không liên quan gì đến cô, tất cả đều giống 

nhau.

Lời nói của Vũ Linh Đan đã thành công khơi dậy sự tức giận của Trương Thiên Thành.

Sự khinh bỉ của Vũ Linh Đan hiện lên trong đầu anh, anh 
nghĩ, Vũ Linh Đan đang nói dối, dù sao thì anh cũng khác với những người đàn ông khác.

Cũng như bây giờ, chỉ có anh, và cũng chỉ có anh mới có thể tự do phi nước đại trên người Vũ Linh Đan, và cũng chỉ có anh mới có thể dẫn dắt Vũ Linh Đan đi tìm khoái lạc khi làm phụ nữ.

Đúng, chỉ có thể là anh.

Đôi mắt của Trương Thiên Thành hơi đỏ lên, giống như bị ứ máu sau một đêm mất ngủ, và như thể anh đang nóng lòng muốn nhìn thấy con mồi.

Thân thể anh chuyển động càng ngày càng nhanh, lửa giận càng ngày càng cao.

.