"Xin anh đấy, anh cũng phải xem xem trong phòng bếp còn gì để ăn không mới được chứ, tôi thấy chi bằng chúng ta ra ngoài ăn đi" Vũ Linh Đan rất lười phục vụ người khác.
Trương Thiên Thành không nói gì, chỉ giơ cái tay đang bị thương của mình lên, có ý gì thì Vũ Linh Đan tự hiểu.
"Được rồi." Vũ Linh Đan bất đắc dĩ, cô đã đoán đúng, e là trước khi tay Trương Thiên Thành lành hoàn toàn mình sẽ không có chút thời gian thoải mái nào.
Cô phát hiện lần này mình đúng là quá ngu ngốc rồi.
Cơm nước xong, Vũ Linh Đan vừa định chuẩn bị đi về thì sắc mặt Trương Thiên Thành tối sầm lại: "Sao vậy, cố định để tôi tự xử lý cái tay bị thương của tôi hả, còn tiện tay chăm sóc chó cho cô luôn sao?"
Vũ Linh Đan giải thích: "Vậy tôi cũng phải đi về lấy quần áo qua đây chứ."
"Chẳng phải ở đây vẫn có quần áo của cô sao?"
Trương Thiên Thành nói lại.
"Được rồi"
Buổi chiều, Vũ Linh Đan nhận được điện thoại của Trần Tuyết Nhung hỏi cô có thể ăn một bữa trưa với bà ấy không.
Vũ Linh Đan nhìn phòng ăn mình mới dọn dẹp xong, định báo cáo với Trương Thiên Thành.
Khi nghe thấy lời mời của Trần Tuyết Nhung, cô cảm thấy mình vẫn không nên đụng phải phiền phức gì đó mới tốt, thế là cô từ chối lời mời của bà ấy.
"Được rồi."
Trần Tuyết Nhung cũng không quá thất vọng, mấy lần muốn nói lại thôi.
Vũ Linh Đan hiểu ý, cô cười nói: "Mẹ, mẹ muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi."
"Thì cũng chẳng có gì cả, mẹ chỉ nghĩ con cũng lớn rồi, phải biết quan tâm đến bản thân mình.
Ý của mẹ là...!nhà họ Vũ bây giờ..."
"Mẹ, con tự có ý nghĩ của riêng mình.
Mẹ đó, không cần bận tâm cho con đâu.".