Ngay sau đó, Vũ Linh Đan bụm mặt, cười khổ nhìn Vũ Phong Toàn: "Dĩ nhiên chuyện này đối với Tổng giám đốc Toàn mà nói lại tổn thất rất lớn" "Con có cuộc ghi âm cuộc nói chuyện của hai chúng ta, nếu như bố còn quấy rầy con nữa thì con sẽ không ngại công bố đoạn ghi âm đầu.
Nếu vậy con cũng có thể thoát khỏi hiềm nghi, để cho tất cả mọi người biết vở kịch hay này là do Tổng giám đốc Toàn tự biên tự diễn.
"
Tuy Vũ Linh Đan cười, nhưng trong ánh mắt lại âm u lạnh lẽo nói ra lời uy hiếp.
"Vũ Linh Đan, coi như con giỏi!" Vũ Phong Toàn chỉ Vũ Linh Đan, mấy giây sau mới nặn ra một câu từ trong kẽ răng.
Sau đó Vũ Phong Toàn rời đi.
Ánh mắt cuối cùng của ông ta khiến cho Vũ Linh Đan sởn
cả gai óc, có chút lo lắng, nhưng nghĩ trong tay mình còn có chứng cớ, tất nhiên Vũ Phong Toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Điều khiến cho Vũ Linh Đan không nghĩ tới chính là sáng hôm sau Vũ Phong Toàn bị bên kiểm tra dẫn đi.
Vũ Linh Đan còn đang ngủ mê man thì Phạm Thu Trang gọi điện thoại báo, giọng điệu hấp tấp nói: "Nghe nói là có người công bố cuộc ghi âm của chị và Vũ Phong Toàn mới dẫn đến chuyện không thể dừng, bây giờ.
.
"
"Làm sao có thể, đoạn ghi âm vẫn còn ở trong máy vi tính tôi mà, tôi hoàn toàn không đưa cho bất kỳ ai cả".
Cô là người, là một thân thể độc lập, tại sao phải bị Trương Thiên Thành định đoạt chứ.
Điện thoại của Trương Thiên Thành vẫn không gọi được, lúc này Vũ Linh Đan đã không nghĩ được gì nhiều, cô bấm gọi cho Trần Đức Bảo rồi nặng nề nói: "Làm phiền anh liên lạc cho Tổng giám đốc Thành giúp tôi"
"Hai ngày nay Tổng giám đốc Thành có hơi bận.
.
"
"Anh đừng nói mấy lời qua loa đó, tôi biết anh có thể liên lạc với anh ta! Bây giờ tôi có việc gấp cần tìm Trương Thiên Thành!"
Vũ Linh Đan thô bạo ngắt lời của Trần Đức Bảo, trong lòng rối loạn như ma.
Trong điện thoại im lặng một lát, nhưng đối phương nhanh đã nhượng bộ: “Được rồi, tôi sẽ giúp cô liên lạc với Tổng giám đốc Thành, đến lúc đó sẽ gọi lại cho cô.
".