Quả nhiên, Vũ Phong Toàn lập tức nhíu mày.
Lời hay nói đã hết, nhưng thái độ Vũ Linh Đan vẫn không mặn không nhạt, khiến cho ông ta từ vị trí chủ động dần trở nên bị động.
Vũ Phong Toàn không kiên nhẫn hỏi: “Vũ Linh Đan, giữa hai chúng ta phải quậy đến long trời lở đất con mới hài lòng sao?”.
Ngôn Tình Tổng Tài
“Giữa con và tổng giám đốc Toàn đã thân mật lúc nào vậy?” Vũ Linh Đan giả vờ làm bộ giật mình, dò hỏi.
“Vũ Linh Đan!” Dường như Vũ Phong Toàn đã bị chọc tức, đứng phắt dậy trừng mắt nhìn Vũ Linh Đan, quát lớn: “Con đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, bây giờ là con cần bố, nếu không đến trời sáng con cứ chờ bị đưa đi điều tra đi”
Vũ Linh Đan cười cười, bâng quơ nhìn Vũ Phong Toàn một cái, nói: “Tổng giám đốc Toàn cứ nói đùa, nếu như con không muốn hợp tác thì sao lại đến đây vào nửa đêm chứ? Có điều vẫn có vài chỗ cần thương lượng lại”
Từ đầu đến cuối, Vũ Linh Đan luôn mỉm cười, không có chút tức giận.
“Hừ!”
Vũ Phong Toàn hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống, nhưng vẻ mặt vẫn nhướng mày, trừng mắt, không kiên nhẫn nói: "Chút ý nghĩ này của con bố hiểu rõ, nghĩ cũng đừng nghĩ”
“Sao vậy, hợp tác với tổng giám đốc Toàn, con còn không
được quyền bảo vệ mình sao? Vũ Linh Đan cười tủm tỉm dò hỏi.
Một câu của cô làm cho Vũ Phong Toàn hoàn toàn á khẩu không trả lời được, ông ta rầu rĩ ngồi uống trà, đến tận khi thấy đáy cốc, Vũ Linh Đan liên tục ngáp vài cái.
Vũ Phong Toàn nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, lúc này mới mở miệng: “Muốn để con trở về cũng được, nhưng bố có điều kiện”
“Bố cứ nói.
”
Vũ Linh Đan cũng thở phào nhẹ nhõm, trận đánh dài lâu này tiêu tốn quá nhiều thời gian của cô, chỉ cần Vũ Phong Toàn để cho cô trở về, cô nhất định sẽ lấy được số liệu.
Cũng may di động vang lên, nhìn thoáng qua là Trần Đức Bảo, lúc này cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi ra mở cửa.
Trần Đức Bảo đứng ngoài cửa có hơi xấu hổ, hiển nhiên
biết như vậy là hơi vô lễ, vì thế mà anh ấy nhanh nói rõ ý đồ đến đây: “Tổng giám đốc Thành không gọi được cho cô, cố ý bảo tôi chạy đến đây xem sao”
Vũ Linh Đan, cô giải thích chậm rồi
Vũ Linh Đan chỉ vào cửa nhà, híp mắt, khó chịu nói: "Mới sáng sớm mà, bây giờ mấy giờ rồi?".
Trần Đức Bảo liếc nhìn đồng hồ đeo tay, khóe miệng giật giật, nói thật: "Bây giờ tám giờ, tôi đã đi làm rồi.
".