Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 263: Bị Sa Thải 1






Thái độ của đối phương khinh miệt, giọng điệu bỡn cợt: “Sao vậy? Tổng giám đốc Vũ còn chưa gọi điện cho cô à? Bây giờ bởi vì chuyện của cô khiến cả Vũ thị bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, sao có thể tiếp tục cho cô làm việc?”
“Bây giờ công trình còn chưa chính thức đi vào quỹ đạo, anh cũng biết rõ hậu quả nếu đổi người giữa chừng.

Tôi sẽ nói rõ với tổng giám đốc Vũ, phiền anh đừng đụng vào đồ đặc của tôi.” Vũ Linh Đan nhắc nhở.

Mặc dù chỉ mới thi công không lâu, nhưng đã chứa quá nhiều tâm huyết của mình, Vũ Linh Đan không cam lòng cứ thế bỏ cuộc.

Đối phương cười khẩy, khoanh tay trước ngực, quay lưng lại không thèm bận tâm tới Vũ Linh Đan.

Trước kia lúc trong ở công ty, Vũ Linh Đan cũng từng nghe nói tới Phương Lâm Thiên này, nhưng vì không giao thiệp nên nước giếng không phạm nước xông.

Khoảng thời gian trước, cô nghe nói Phương Lâm Thiên rất gần gũi với Vũ Hải Yến, e rằng việc đột nhiên đổi người này cũng liên quan đến Vũ Hải Yến.

Vũ Linh Đan rời khỏi văn phòng, gọi điện thoại cho Vũ Phong Toàn.


Giọng nói của Vũ Phong Toàn trong điện thoại không thể nói là nghiêm khắc, nhưng cũng không hề áy náy, còn ra vẻ như muốn tốt cho cô: “Linh Đan à, bây giờ con còn bận rất nhiều chuyện khác, nào có tâm tư làm việc nữa.

Trước kia bố đã nói là con phải xử lý tốt chuyện riêng của con rồi mà.”
“Chuyện của con con sẽ tự giải quyết, nhưng công trình thời hạn 8 tháng, bố có chắc là đổi người giữa chừng thì sẽ làm xong không?” Vũ Linh Đan lạnh giọng chất vấn.

“Chuyện này ấy à…” Vũ Phong Toàn kéo dài giọng: “Con yên tâm, bố đều biết, không cần con bận tâm đâu.”
“Đều biết ư? Ha ha!” Vũ Linh Đan cười lạnh.

Cô quá rõ ràng Vũ Phong Toàn đang nghĩ gì, thế là cô dứt khoát nói: “Không phải là đổi người, sau đó ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, tăng tốc độ thi công hay sao?”
“Vũ Linh Đan, con đừng có vu khống!” Vũ Phong Toàn lập tức kích động, dữ tợn nói: “Công trình này chưa đến nỗi không có con thì không thể hoàn thành.

Con có thể giải quyết nó trong vòng 8 tháng, đương nhiên bố cũng có thể tìm người làm được như thế.”
Vũ Linh Đan không khỏi thất vọng, cười lạnh một tiếng rồi trực tiếp cúp máy.

Nếu đã chắc chắn như thế thì trước kia sao lại van xin cô đích thân tiếp nhận dự án này? Công trình trong vòng 2 năm rút ngắn thời gian còn 8 tháng, thế nên cô đã tốn biết bao nhiêu tế bào não, kết quả lại bị Vũ Phong Toàn đá văng, bị kẻ khác nẫng tay trên.


“Thế nào? Giám sát Vũ? Bây giờ không còn vấn đề gì nữa, cô có thể dọn dẹp bàn làm việc được chưa?” Sau lưng vang lên tiếng cười sung sướng của Phương Lâm Thiên, rõ ràng anh ta đã nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi.

Vũ Linh Đan mặt lạnh như tiền.

Đã đến nước này thì không còn cần nhiều lời nữa.

Cô xoay người bắt đầu thu dọn tài liệu, nhưng lại bị Phương Lâm Thiên đè lại, híp mắt trêu tức: “Đây là bản vẽ liên quan đến thi công đúng không? Giám sát Vũ cần gì phải lấy đi?”
Nghe thấy yêu cầu vừa kỳ lạ vừa láo xược như thế, Vũ Linh Đan chỉ cảm thấy trào phúng.

Để cô xem thử Vũ Phong Toàn giao công việc cho một gã đàn ông vô tích sự thì sẽ làm được gì.

“Tại sao lại không thể?” Vũ Linh Đan hỏi lại.

Đây là tâm huyết của cô, liên quan gì tới anh ta?
Phương Lâm Thiên nhún vai, vẻ mặt đắc ý nói: “Tổng giám đốc Vũ nói đây là bí mật của công ty, nếu Giám sát Vũ lấy đi mà lại tiết lộ bí mật thì sẽ thiệt thòi cho công ty.”
Vũ Linh Đan không ngờ Vũ Phong Toàn còn nghi ngờ mình.

Cô bắt đầu hoài nghi mấy năm nay, rốt cuộc mình đã nhận được gì ở Vũ thị.

“Được, tôi không mang đi.” Vũ Linh Đan cắn răng gằn từng chữ..