Bầu không khí lại trở nên căng thẳng.
Bùi Tiêu Nhân ngại Trương Thiên Thành đang ở đây nên không dám càn quấy như lúc nãy, chỉ có thể nói: “Hôm nay cô ta không về nhà thì sau này đừng hòng về nữa.”
“Ha ha!” Vũ Linh Đan cười lạnh: “Con trai bà đâu? Kêu con trai bà đến đây nói chuyện.”
“Linh Đan, đừng nói nữa, bây giờ Bùi Văn Cường không ở Cần Thơ.” Trần Tuyết Nhung khẽ nói.
“Vậy thì chờ Bùi Văn Cường về rồi đến đón bà.
Nếu là con gái bà thì bà ở đây, không ai dám nói nửa câu không phải!”
Lần này, Trương Thiên Thành lên tiếng.
Bà cụ có chút không vui, không khỏi nhắc nhở: “Tổng giám đốc Trương, đây là việc nhà của chúng tôi.”
Ý là dù Trương Thiên Thành lợi hại đến mấy thì cũng là chuyện trên thương trường của đàn ông, còn việc nhà thì anh không có quyền nhúng tay.
Trương Thiên Thành xòe tay, bất đắc dĩ nói: “Mấy trò mèo trong nhà bà, tôi chẳng có tâm trạng mà nhúng tay đâu.
Chẳng qua tôi gặp phải, lại thấy bà khó xử người của tôi nên xin lỗi, chuyện này có liên quan đến tôi.”
Người của anh ta ư?
Vũ Linh Đan lập tức xì hơi, chỉ hận không có cái lỗ mà chui xuống.
Đây không phải là lần đầu tiên anh nói như thế.
Rốt cuộc anh đến đây để giúp mình hay là bôi nhọ thanh danh của mình?
“Nhưng hai người đã ly hôn rồi.” Bùi Tiêu Nhân cẩn thận thăm dò.
Nếu Vũ Linh Đan vẫn còn quan hệ với Trương Thiên Thành thì bà ta cũng phải thay đổi thái độ với Trần Tuyết Nhung.
Thế là bà ta nhất thời suy nghĩ lung tung, làm thế nào mới có lợi cho mình nhất.
“Đúng là ly hôn rồi, bà Bùi đừng nghĩ nhiều.” Vũ Linh Đan phản bác.
Trương Thiên Thành nhíu mày, khó chịu trừng Vũ Linh Đan, thầm nghĩ có phải cô ấy bị ngốc hay không? Sau đó Trương Thiên Thành nói: “Ly hôn thì đã sao? Nếu tôi đã gặp chuyện này thì sẽ không bỏ mặc.
Nếu bà Bùi không muốn đi thì đừng hòng ép bà ấy.”
Bà cụ bị bật lại liên tục nên cũng không nhịn được, nhìn Trần Tuyết Nhung quát: “Cô còn không mau cút lại đây!”
“Tôi nói rồi, có tôi ở đây, bà đừng hòng dẫn mẹ tôi đi.” Vũ Linh Đan lại chặn trước mặt Trần Tuyết Nhung.
Lần này cô trực tiếp đẩy Trần Tuyết Nhung vào phòng, còn đóng cửa lại, cắt đứt suy nghĩ muốn trở về của Trần Tuyết Nhung.
“Vũ Linh Đan, cô…” Bùi Tiêu Nhân lại nổi giận, cuối cùng chỉ vào Vũ Linh Đan mắng: “Quả nhiên là mẹ nào con nấy, hai mẹ con cô đều là loại người như nhau, loại đàn bà này nhà họ Bùi chúng tôi không cần cũng được.”.
truyện ngôn tình
“Đi thong thả không tiễn.” Vũ Linh Đan cười lạnh.
Vũ Linh Đan không quan tâm bà cụ mắng mình như thế nào, dù sao cô cũng đã nghe người ta mắng còn chói tai hơn.
Nhưng Trương Thiên Thành lại lập tức thay đổi sắc mặt: “Mẹ nào con nấu ư? Mụ già, bà nói thế à?”
“Tổng giám đốc Trương, đây là việc nhà tôi.” Bùi Tiêu Nhân không ngờ Trương Thiên Thành lại nhúng tay vào chuyện này, sắc mặt lập tức trở nên tối sầm.
“Được.” Trương Thiên Thành cắn răng, gật đầu rồi lấy điện thoại ra.
Bà cu lo lắng hỏi: “Cậu định làm gì vậy?”
“Nếu không liên quan tới tôi thì tôi sẽ gọi tổng giám đốc Bùi về.
Nếu ông ta cũng thừa nhận câu nói này thì được rồi, nhà họ Bùi các người đừng đón ai về hết, về sau tất cả hợp tác với Trương thị cũng đừng tiếp tục nữa.”
“Dù sao thì mẹ nào con nấy, thấy tính cách của mụ, tôi rất nghi ngờ năng lực của tổng giám đốc Bùi.”.