Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 254: Có Thể An Dưỡng Ở Đây






Bình thường Vũ Linh Đan không nổi giận thì trông rất hiền hòa, nhưng nếu nổi giận, cho dù không làm gì, ánh mắt hung ác vẫn khiến người ta hoảng sợ.

Bùi Tiêu Nhân nuốt nước miếng, hung tợn trừng Trần Tuyết Nhung đứng đằng sau rồi nói: “Cô nói nghe hay lắm.

Cô có biết người ngoài đều nói gì về cô không?”
“Nói gì?” Vũ Linh Đan khinh thường hỏi.

Đối với cô mà nói, những lời đồn đãi đã không còn quan trọng nữa.

“Hừ!” Bà cụ lại hừ một tiếng, ngẩng đầu nói: “Người ngoài đều nói đúng là mẹ nào con nấu, sinh ra con gái phóng đãng như thế thì bà mẹ cũng không phải là thứ tốt lành gì, không thì trước kia sẽ không quyến rũ thiếu gia nhà họ Vũ để mang thai gả vào nhà đó!”
“Bà nói bậy! Không phải là như thế!” Nghe vậy, Trần Tuyết Nhung không nhịn được xông ra.

Đôi mắt Vũ Linh Đan cũng đỏ ngầu, nếu người nhà họ Bùi vẫn luôn đối xử với Trần Tuyết Nhung như thế thì có thể tưởng tượng ra cuộc sống của Trần Tuyết Nhung ở nhà họ Bùi là như thế nào.

“Mụ già chết tiệt này! Bà đừng có nói bừa! Mẹ tôi ly hôn thì đã sao? Chẳng phải con trai bà vẫn thích hay sao? Muốn mắng thì về mà mắng con bà í, ông ta mới là thứ đê tiện, bà càng sỉ nhục mẹ tôi thì con trai bà lại càng hạ đẳng!” Vũ Linh Đan nổi giận tiến lên, trực tiếp dồn bà cụ vào góc tường.

Trần Tuyết Nhung còn muốn khuyên nhủ mấy câu, nhưng vừa thấy cơn giận của Vũ Linh Đan, bà lại nhịn xuống.


Bùi Tiêu Nhân không nhịn được nhìn Trần Tuyết Nhung kêu to: “Mày muốn nhìn con gái mày đối xử với tao kiểu này à? Đúng là hai mẹ con vô học!”
Vũ Linh Đan giơ tay lên, nghe thấy Trần Tuyết Nhung kêu đừng, cô cắn răng rồi siết chặt tay, cuối cùng không thể không bỏ tay xuống: “Lần này nể mặt mẹ tôi, tha cho bà một lần.

Nếu bà còn ăn nói bậy bạ nữa thì tôi sẽ không tha cho bà đâu!”
Vũ Linh Đan cắn răng, gần như gằn từng chữ.

.

Đọc truyện tại == TRUМt rцyen.ME ==
Dù sao bà ta cũng là người từng trải, mặc dù trong lòng rất sợ hãi, nhưng cũng biết có Trần Tuyết Nhung ở đây, Vũ Linh Đan sẽ không dám làm gì mình.

Thế là bà ta cũng bắt đầu vênh váo nghênh diện ánh mắt của Vũ Linh Đan, cười lạnh nói: “Vũ Linh Đan, cô có giỏi thì đánh tôi đi! Để tôi xem thử hôm nay cô có thể làm gì giúp Trần Tuyết Nhung!”
“Linh Đan, con tỉnh táo lại đi, thả bà ta ra trước đã.” Trần Tuyết Nhung giữ chặt tay Vũ Linh Đan van xin.

Vũ Linh Đan vô cùng khó hiểu.


Cô không biết Trần Tuyết Nhung đang sợ cái gì, cho dù là mẹ chồng thì cũng phải dung túng vừa phải thôi chứ.

“Mẹ cũng nghe thấy bà ta nói gì rồi đấy! Chính mẹ là người như vậy hay con gái mẹ là người như vậy? Chẳng lẽ có mồm thì muốn vu khống người khác sao cũng được?” Vũ Linh Đan ngấn lệ chất vấn.

Trần Tuyết Nhung cạn lời, khuôn mặt đỏ bừng.

Cuối cùng bà cắn răng, khó xử nói: “Linh Đan, đây là việc nhà của mẹ, con đừng đụng vào, hôm nay coi như là mẹ đến thăm con.

Mẹ… Mẹ đi trước đây.”
“Mẹ!” Vũ Linh Đan lại kêu to.

Lần này cô không quan tâm tới Bùi Tiêu Nhân, trực tiếp kéo Trần Tuyết Nhung lại, kiên quyết nói: “Người ta đã đối xử với mẹ như thế, mẹ còn về đó làm gì?”
“Con không biết đâu.” Trần Tuyết Nhung quay mặt đi, vẻ mặt phức tạp nói.

“Con không có gì mà không biết.

Nếu Bùi Văn Cường thực sự yêu mẹ thì sẽ không để cho mụ già chết tiệt này bắt nạt mẹ.

Hôm nay mẹ phải ở lại đây, nhà con chính là nhà mẹ, cùng lắm thì sau nay hai mẹ con mình sống nương tựa vào nhau.” Vũ Linh Đan nói thật lòng.

Trước kia cô mua căn nhà này chưa hẳn đã là vì mình, đa phần là mong về sau Trần Tuyết Nhung có thể an dưỡng ở đây..