Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 242: Tôi Không Tệ Đến Mức Đó Đâu






Đó không phải là tự mình mâu thuẫn hay sao?
Tuy Vũ Linh Đan trong lòng lẩm bẩm như thế, nhưng trên thực tế cô không dám nói ra trước mặt Trương Thiên Thành.

Trương Thiên Thành cũng hơi chột dạ, cho dù là có thể nhìn ra cô đang suy nghĩ gì trong lòng đi chăng nữa, thì lúc này anh vẫn dùng giọng điệu trách móc đối với cô: “Tôi đã nói tha thứ cho cô rồi, cô còn thắc mắc gì nữa?”
Vũ Linh Đan thật sự không biết phải nói gì nữa, cũng không có gì để nói, chỉ gật gật đầu.

Trương Thiên Thành nói sao thì sẽ là như vậy, cô cũng lười phản bác lại.

Không khí lúc này bỗng trở nên nặng nề.

Vũ Linh Đan lại hỏi về mục đích đến đây của anh.

Trương Thiên Thành liền đặt chiếc USB lên bàn, lạnh lùng nói sang chuyện khác: “Hôm nay Vũ Hải Yến có đến công ty tìm tôi.”
Vũ Linh Đan gật đầu, ra hiệu mình đã biết việc này.


Trương Thiên Thành chau mày, không hài lòng với thái độ của cô, liền nói tiếp: “Cô ta mang đến bản kế hoạch vật liệu xây dựng cho dự án công trình, nói rằng muốn hợp tác với tôi, viết khá tốt.”
Tâm trạng của Vũ Linh Đan lúc này có phần thay đổi phức tạp, nhưng nhìn chung vẫn có vẻ bình thản như cũ.

Cô hỏi anh: “Vậy anh đã đồng ý hợp tác chưa?”
Trương Thiên Thành không vội trả lời.

Anh thật sự không hiểu cô đang nghĩ gì.

Nếu cô biết chuyện này rồi, sao phải tốn công vô ích nữa làm gì, trực tiếp đến tìm gặp anh là xong.

Nhưng nếu cô không biết, thì biểu hiện bây giờ của cô có chút kỳ lạ.

Vấn đề là, nếu không phải vì anh muốn biết thái độ của cô ra sao, anh căn bản sẽ không gặp Vũ Hải Yến.


“Vậy nên, rốt cuộc là cô đang suy nghĩ điều gì?” Hai người đều không nói, cuối cùng Trương Thiên Thành mất đi sự kiên nhẫn, chủ động hỏi cô.

“Tôi đã thỏa thuận xong với Tập đoàn Châu Thiên, phần còn lại nhờ Tổng giám đốc Vũ điều hành.

Còn kết quả thế nào thì tôi không quan tâm.”
Vũ Linh Đan không phải cố tỏ ra thanh cao, mà là đang nói ra những lời từ đáy lòng mình.

Trương Thiên Thành không khỏi hỏi một câu: “Nếu như biết thì việc hợp tác của cô sẽ thất bại sao?”
Đôi mắt Vũ Linh Đan lộ ra một tia ẩn ý, hàm ý là liệu Tập đoàn Châu Thiên có biết được hay không còn không phải là dựa vào thái độ của Trương Thiên Thành sao.

Quả nhiên, anh cười hiểu ý: “Tôi không tệ đến mức đó đâu, có điều nếu như…”
“Cho dù giám đốc Thành có nói ra thì cũng không ảnh hưởng gì đến tôi cả.

Về phần có ảnh hưởng đến Bạch Đằng hay không, tôi cũng đã trao đổi với Tổng giám đốc Vũ rồi.

Ông ấy nhất quyết làm như vậy thì nên tự chịu hậu quả.”
Trương Thiên Thành chưa kịp nói xong thì đã bị Vũ Linh Đan dùng giọng điệu lạnh lùng cắt ngang.

Trương Thiên Thành há miệng không nói nên lời, nhịn không được lại nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan, trong lòng lại càng coi trọng Vũ Linh Đan..