Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 234: Cô Để Tôi Xem Những Thứ Rác Rưởi Này Sao






Bởi vậy có thể thấy, Vũ Linh Đan còn có thể duy trì được vẻ chân thật nhất của bản thân.

Nhìn vậy nhưng không hề dễ dàng, suy cho cùng anh vẫn phải cảm ơn nhà họ Vũ nhiều năm qua đã đuổi cô ra khỏi nhà, nếu không thì cô cũng chỉ là một bản sao của Vũ Hải Yến.

“Tổng giám đốc Thành.”
Vũ Hải Yến nũng nịu gọi một tiếng.

Trương Thiên Thành nhìn chằm chằm cô ta khoảng hơn mười giây, mặc dù anh không nói gì, nhưng trước đấy Trương Thiên Thành không bao giờ nhìn cô ta lâu như vậy.

Nhớ lại hôm nay cô ta trang điểm cũng khá kỹ, cách ăn mặc cũng có thể chấp nhận được.

Vũ Hải Yến tự tin ngẩng đầu, đáy mắt thoáng qua một tia ngượng ngùng, muốn nói chuyện nhiều hơn với Trương Thiên Thành.


Nhưng tia rung động ở đáy mắt, suýt chút nữa đã để Trương Thiên Thành nhìn thấy.

Vũ Hải Yến ở một bên tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Thành, anh hãy xem tài liệu trước đi, công sức của công ty chúng ta phải được đặt lên hàng đầu.”
Cơ thể Lục Hải Yến ngồi ngay ngắn, cố ý bày ra bộ dạng nghiêm túc giải quyết công việc, nhưng trong lòng lại đang mừng như điên, biểu hiện rõ cụ thể ra ngoài.

Cơ thể uốn éo, vặn vẹo, ngồi trên ghế không yên phận, bày ra vẻ quyến rũ, khiêu gợi người khác.

Trương Thiên Thành nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thu hồi lại suy nghĩ.

Còn Vũ Linh Đan ngồi ở đây, luôn nghiêm chỉnh, hai chân khép chặt, lưng thẳng tắp, bộ dạng giải quyết công việc cùng cấp dưới, hoàn toàn khác biệt so với Vũ Hải Yến.

Nếu Vũ Linh Đan cũng có thể giống như vậy…
Quên đi, Trương Thiên Thành hoàn toàn không thể nghĩ thêm nữa.


.

Chuyên trang đọc truyện == trùm truуện.м E ==
“Còn nữa, Tổng giám đốc Thành, anh xem hiện tại cũng đã mười một giờ, chúng ta có thể cùng nhau ăn trưa không?”
Vừa rồi sau khi hai mắt chạm nhau, Vũ Hải Yến tự tin về bản thân hơn, nhân cơ hội liền hỏi.

“Trong lúc tôi xem tài liệu, không hy vọng có người làm phiền.”
Trương Thiên Thành không ngẩng đầu nói.

Vũ Hải Yến hiểu ý, nhưng bởi vì Trương Thiên Thành không thẳng thắn từ chối, trong lòng cô ta vẫn có hy vọng.

Kiềm chế trong lòng đang không ngừng nhảy nhót, Vũ Hải Yến mím môi, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.

Sau khi ngồi xuống, khoảng bảy, tám phút trôi qua.

Thấy Trương Thiên Thành ở phía trước vẫn duy trì hành động không thay đổi, Vũ Hải Yến không nhịn được gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Thành.”
“Cô để tôi xem những thứ rác rưởi này sao?”.