Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 211: Dù Có Tức Giận Nhưng Vẫn Phải Làm






Vũ Phong Toàn trực tiếp cúi đầu, cũng lười để ý tới Vũ Hải Yến nói: “Vũ Linh Đan lo lắng không phải không có lý.

Cho dù không thể hoàn thành nhiệm vụ này, cũng đừng tiết lộ bản kế hoạch của mình.

Nếu không người xong đời không chỉ có con còn có bố nữa.” Tuy lời nói của Vũ Linh Đan khiến ông ta tức giận, nhưng không phải là không hợp lý, đây là lý do tại sao Vũ Phong toàn không tiếp tục phản bác Vũ Linh Đan.
Nhưng món nợ này, Vũ Phong Toàn nhất định sẽ tìm cơ hội trả lại.
Trong lòng Vũ Hải Yến bị sốc, dường như sau đó mới nhận ra cơ hội này quan trọng như thế nào.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Vũ Phong Toàn, Vũ Hải Yến lập tức gọi điện thoại cho Nguyễn Kim Thanh.


Nguyễn Kim Thanh nghe thấy thái độ bướng bỉnh của Vũ Hải Yến, bà ta gần như bùng nổ tức giận.
Từ trước tới nay Nguyễn Kim Thanh vẫn luôn tao nhã khiến người ta vừa lòng, trực tiếp nổ tung trên điện thoại ngay từ câu đầu tiên: “Vũ Hải Yến, con bị hỏng não hay là bị nước ngập não? Đó là một dự án quan trọng, con phải nói với mẹ ngay từ đầu chứ.”
Nhìn thái độ của Nguyễn Kim Thanh giống hệt như của Vũ Phong Toàn, Vũ Hải Yến chỉ cảm thấy không thể hiểu được.
Cô ta không nghĩ vấn đề này lại quan trọng đến vậy.
Chẳng qua là để cho Vũ Linh Đan hưởng lợi một chút thôi, có gì hơn đâu.
“Mẹ, mẹ kích động làm gì? Con đã đồng ý với bố là sẽ làm thật tốt.”
Vũ Hải Yến bất mãn phàn nàn.
Làm như mình không làm gì sai.
“Vậy bây giờ con đang làm gì? Đừng tưởng mẹ không biết chuyện buổi sáng con ra ngoài đi mua sắm, mẹ còn chưa tính sổ chuyện này với con đâu.”
Nguyễn Kim Thanh chuyển sang chế độ nghiêm khắc.

“Vâng, con sẽ cố gắng hết sức.”
Vũ Hải Yến làm nũng.
Nguyễn Kim Thanh tức giận ấn chặt thái dương của mình, nếu Vũ Hải Yến làm việc chăm chỉ bằng một nửa Vũ Linh Đan, bà ta đã không nhận được nhiều rắc rối như bây giờ, còn phải làm một người mẹ lúc nào cũng lo lắng cho cô ta.
“Bây giờ còn không mau viết kế hoạch.

Với năng lực của con, viết cái gì cũng sẽ thất bại.

Mau tìm người giúp con viết đi.

Đưa cho Trương Thiên Thành xem trước rồi lại nói sau.”
Nguyễn Kim Thanh hít sâu một hơi, dù có tức giận nhưng vẫn phải làm.
“Được.”.