Mật Phi Ở Thanh Triều

Chương 17: Sủng ái và tính kế




Sau khi Khang Hi rời đi, Vương Mật Hành nằm trên giường lăn qua lăn lại thật lâu, làm thế nào cũng không ngủ được, vì vậy bò ra khỏi giường, để cho Thu Mai rửa mặt thay y phục cho nàng, bận rộn cả buổi, thì trời cũng đã sáng.

Vương Mật Hành im lặng nhìn ngoài cửa sổ, thật vất vả mới có thể lấy cớ ngủ nướng, nhưng lại thức dậy sớm hơn mọi ngày.

Cái này gọi là phá hoại mà! Nàng khóc không ra nước mắt nằm trên tháp, lưng dựa vào nệm nhắm mắt dưỡng thần, mặc dù ngủ không yên, nằm vẫn tương đối thoải mái, tối hôm qua giằng co cả nửa đêm, bây giờ động một cái, ngang hông đau vô cùng, hoàn toàn là dáng vẻ túng dục quá độ.

Vừa nghĩ tới nàng bị Khang Hi ép buộc làm nhiều tư thế mắc cỡ như vậy, Vương Mật Hành liền hận không nhéo một cái thật mạnh vào người Khang Hi. Chỉ tiếc, lấy thân phận bây giờ của nàng, cũng chỉ có thể suy nghĩ trong lòng, muốn làm thật, tuyệt đối là con đường chết, hơn nữa lại là chết thê thảm. Bất quá, ai có thể nghĩ đến một cổ nhân lăn lộn trên giường lại có nhiều chiêu số đến thế?

Đối với vấn đề này, Vương Mật Hành chỉ có thể rối rắm và rối rắm, bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới đời sau lưu truyền một quyển sách, tên sách là < Kim Bình Mai > (!) , nói như vậy, nàng thật ra là đã đánh giá thấp sự sáng tạo của cổ nhân rồi.

Có lẽ tháp mềm quá mức thoải mái, cũng có thể vì trong phòng quá mức yên tĩnh, nằm như vậy không bao lâu, mi mắt nàng bắt đầu không chống đỡ nổi, ngay sau đó, nàng không nhịn được liền ngủ thiếp đi.

Thu Mai đứng hầu bên cạnh nàng thấy vậy, không khỏi thở dài một cái, bất đắc dĩ nháy mắt với Thu Lan, từ trên giường lấy tới một cái áo ngủ bằng gấm, nhẹ nhàng đắp lên người Vương Mật Hành.

Chủ tử mình cái gì cũng tốt, chính là tính tình thật sự lười biếng chút, đối với chuyện gì không lớn thì không để ý, ngay cả chuyện của Hoàng thượng cũng không có dụng tâm nhiều.

Không nói đến cái khác, lúc buổi sáng Hoàng thượng lên triều, thân là phi tử phải nên hầu hạ hoàng thượng thay quần áo, nhưng chủ tử mình thì sao? Hoàng thượng đứng lên, nàng còn chưa tỉnh nữa. Coi như hoàng thượng nói để cho nàng ngủ tiếp. Nhưng cũng nên nghe nửa câu mới phải, đằng này chủ tử mình thật sự không có đứng lên.

Ở trong phòng, thân thể của cung nữ các nàng đều căng lên, suýt tý nữa là bị hù chết rồi, hoàn hảo cuối cùng hoàng thượng không có trách tội xuống, nếu không chủ tử mình vừa được sủng liền thất sủng, nữ nhân trong hậu cung này có ai là người dễ đối phó?

Bất quá cũng nói trở lại, các nàng thân là nô tài, chỉ có thể lúc chủ tử không nghĩ đến thì thay chủ tử suy nghĩ, bốn người các nàng đều là do Phủ Nội Phụ một lần nữa phân đến Cung Kỳ Tường, nghe ra là Lý công công phân phó. Trong hậu cung này, ý tứ của Lý công công, tự nhiên cũng chính là ý tứ của hoàng thượng.

Cho nên, bất kể chủ tử được sủng ái hay không được sủng ái, các nàng vạn vạn không dám có chủ ý khác, chỉ có thể tận tâm hầu hạ tốt chủ tử của mình.

Các nàng là cung nữ, cầu an ổn, hầu hạ thật tốt với chủ tử, đợi đến tuổi ra cung, còn có thể tìm một mối hôn sự tốt, đây chính là tạo hóa của nữ nhân bọn nàng.

Cũng may, mặc dù chủ tử mình chỉ là một quý nhân nho nhỏ, hoàng thượng cũng phá lệ coi trọng. Sau khi Nam tuần, lần lật bài tử đầu tiên chính là chủ tử mình, ngay cả Định tần vốn trước đó được hoàng thượng cưng chìu, cũng bởi vì chủ tử mà bị hạ làm quý nhân, dời đến Điện Thu Lương xa xôi.

Trong hậu cung, có ân sủng thì có hết thảy, mặc dù không biết hoàng thượng có thể duy trì ân sủng với chủ tử mình hay không, nhưng có thể nhìn tình hình bây giờ, phúc khí của chủ tử vẫn còn phải không?

Vương Mật Hành mơ mơ màng màng ngủ, đang lúc nửa tỉnh nửa mê thì bị Thu Mai nhẹ nhàng lai tỉnh, được ngủ một giấc, cả người cũng dễ chịu hơn nhiều, bụng cũng có chút đói.

Lúc này, Thu Trúc và Thu Cúc đã sớm chuẩn bị một bàn thức ăn sáng.

Đồ ăn sáng trong cung rất đơn giản, một chén cháo trắng, một đĩa bày chút thức ăn, còn có một phần mỳ. Dù chỉ có những thứ này, nhưng Vương Mật Hành ăn cảm thấy rất ngon.

Nguyên nhân à, một là tay nghề đầu bếp trong cung chính là không giống nhau, ngay cả chén cháo trắng cũng có thể làm ra mùi ngọt ngào ngon miệng, hai là đối với những thứ này, Vương Mật Hành không biết nào thế nào nữa, có thể tinh sảo một chút tất nhiên là không tệ, nếu không, cũng không cưỡng cầu.

Không phải nàng yêu cầu thấp, thật sự là lớn lên trong hiện đại, nàng không có sống an nhàn sung sướng như nữ tử khuê các cổ đại, mặc dù đã sống một đời ở đây lâu, cũng không thể thay đổi bản chất của nàng.

Dùng xong đồ ăn sáng, Vương Mật Hành liền chép sách luyện chữ, bất kể nói thế nào, phải đem mấy chữ còn thiếu trong sách dạy đánh cờ chép cho xong. Bởi vì nàng biết, tối hôm qua, Khang Hi tuyệt đối sẽ không thuận miệng nói, cho nên sau này nàng sẽ ngày càng bận rộn rồi.

Nghĩ tới mấy thứ này, đột nhiên Vương Mật Hành có cảm giác quái dị, ngươi không phải nói nữ nhân hậu cung không vội vàng tranh thủ tình cảm thì cũng vội vàng cung đấu, mà một người là nàng, từ khi vào cung cho đến bây giờ, chuyện làm nhiều nhất chính là chép sách?

Chuyện như vậy nếu nói cho ai nghe, người nào cũng sẽ không tin, bởi vì ngay cả nàng cũng cảm thấy hoang đường, nhưng hết lần này đến lần khác lại là sự thật, Vương Mật Hành không thể bình tĩnh được nữa.

Nàng vẫn luôn không đoán ra suy nghĩ của Khang Hi, đối với chuyện chép sách càng không hiểu. Cuối cùng, chỉ có thể tự an ủi mình, thật ra đối với Khang Hi, chép sách cũng là một loại tình thú đặc biệt đi, cứ như vậy, tình thú càng nhiều, nàng càng được sủng ái.

Dù chân tướng thế nào, thì trước mắt nàng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy. Nếu không, khổ cực chép sách, không có chút động lực là không thể nào?

Dĩ nhiên nàng cũng không phải chỉ chuyên tâm chép sách, thỉnh thoảng cũng phải bỏ chút tâm tư xem một chút, dù sao không phải là tứ thư nữ giới cái gì, sau này Khang Hi có hỏi, nàng cũng không đến nỗi cái gì cũng không biết.

Phải biết, Khang Hi đọc nhiều sách, mất mặt cũng không thể vứt quá nhiều, nếu ấn tượng ngu xuẩn khắc quá sâu, vạn nhất Khang Hi cảm thấy nàng làm mất mặt cũng không tốt?

Không thể không nói, Vương Mật Hành cũng rất để ý Khang Hi, chẳng qua phương pháp tương đối vi diệu mà thôi. Trừ chính nàng, người bên cạnh cũng không nhìn ra.

Thu Mai đứng trước bàn mài mực, mở miệng nói: "Sáng nay hoàng thượng nói, chủ tử nghĩ thế nào?"

Vương Mật Hành giống như không nghe Thu Mai hỏi, viết xong một trang mới thờ ơ nói: "Dĩ nhiên là hoàng thượng nói cái gì thì làm cái đó."

"Chủ tử." Thu Mai không đồng ý lắc đầu, nói: "Nếu chủ tử không đi Cung Thừa Càn thỉnh an, Hoàng quý phi sợ muốn trách tội, toàn cung lại có phê bình."

Hiện nay không có trung cung, Hoàng quý phi chấp chưởng phượng ấn, nếu đắc tội Hoàng quý phi, cuộc sống ngày sau sẽ khó khăn.

Nghe vậy, Vương Mật Hành hơi ngẩn người, ngay sau đó nói: "Đương nhiên là đi, bất quá mấy ngày này thì miễn đi."

Lấy những hiểu biết của nàng về Khang Hi, hắn tuyệt đối không hy vọng nữ nhân của mình không nghe lời của hắn, cho dù đó có là quy củ.

Nếu chân trước hắn bảo nàng miễn thỉnh an, chân sau nàng liền bước vào Cung Thừa Càn, nàng dám khẳng định sủng ái của nàng sẽ chấm dứt. Làm một nữ nhân nghe lời còn sáng suốt hơn nữ nhân thông minh, bởi vì người nghe lời sẽ không làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi.

Bận rộn trên triều, đại khái Khang Hi cũng không hy vọng mỗi một nữ nhân hậu cung đều thông minh đi? Cho nên thích hợp "ngu ngốc" một chút, nhìn thấy sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.

Huống chi, thật vất vả mới có cớ lười, tại sao nàng lại không lợi dụng thật tốt chứ? Cũng không phải chỉ vì mấy ngày lười đó có thể làm da mặt nàng kém nha. Nàng làm như vậy, bất quá là để cho người hậu cung biết địa vị của nàng trong cảm nhận của Khang Hi, so với tưởng tượng của các nàng còn hơn một bậc.

Về phần cái gì mà súng bắn chim đầu đàn đã sớm bị nàng quăng ra sau ót, từ khi nàng vào cung đến thị tẩm, rồi đến Định tần bị hạ phân vị, còn phải điệu thấp nữa sao?

Cho nên, điệu thấp hơn nữa cũng không có cảm giác gì. Dù sao, đã bị người ghen ghét, thì bị ghen ghét nhiều hơn nữa cũng không hơn cái này.

Muốn trách chỉ có thể trách sói nhiều thịt ít, Khang Hi chỉ có một, lại không thể chia ra nhiều khối đưa đến cung để mọi người cùng hưởng dụng.

Sau khi vào cung nàng mới hiểu, cái gì khiêm tốn không tranh thủ tình cảm, chỉ cần cầu bình an sống qua ngày là ngây thơ cỡ nào, bởi vì không tranh thủ tình cảm càng làm mình chết nhanh hơn.

Thu Mai vẫn còn chút lo lắng: "Nô tỳ chỉ sợ mấy ngày nữa chủ tử đi qua đó, Hoàng quý phi sẽ gây khó dễ."

Ý tứ của nàng ta, Vương Mật Hành nghe hiểu, nhưng nàng cũng muốn nói một câu: Thật ra thì có đi hay không cũng không quan trọng, vị chủ tử Cung Thừa Càn kia sẽ không vì thấy nàng nhiều lần mà lúc xuất thủ sẽ do dự .

Bởi vì trong hậu cung này, người khác tốt, mình sẽ không tốt, thay vì để mình không tốt, không bằng để người khác không tốt đi.

Những lời này Thu Mai sẽ không hiểu, bất quá dùng mặt ngoài hài hòa cầu một chút an ủi trong lòng thôi.

Nhưng, tính kế và âm mưu trong hậu cung, có lúc nào thì dừng lại chưa?

Vẫn là câu nói kia của Khang Hi, vốn cũng không có đơn giản như vậy.

Tay Vương Mật Hành dừng lại, nhìn Thu Mai đứng bên cạnh, thâm ý nói: "Ngươi cảm thấy hoàng thượng phân phó như vậy, chỉ vì coi trọng chủ tử ngươi sao?"

Ánh mắt Thu Mai lóe lên, trên mặt xẹt qua tia khiếp sợ: "Ý chủ tử là..."

"Nếu như ta đoán không sai, hẳn là vị Cung Thừa Càn kia chọc cho hoàng thượng tức giận đi."

Chẳng qua, người ta dầu gì cũng là Hoàng quý phi, là thứ hậu, dù Khang Hi có bất mãn thế nào cũng phải lưu vài phần mặt mũi cho người ta, bởi vì nếu đánh thẳng mặt nàng ta, hắn cũng không cảm thấy nở mày nở mặt.

Cho nên nói hắn sủng ái là thật, tính kế cũng là thật, nhưng hết lần này đến lần khác, nàng chỉ mặc để cho hắn tính kế, bởi vì nàng cần phần ân sủng này của hắn.

Hắn và nàng là một muốn đánh một muốn chịu khổ, hắn lợi dụng nàng gõ Hoàng quý phi, mà nàng lợi dụng hắn tạo địa vị ở hậu cung cho nàng.

Nghiêm túc mà nói, thật sự không có ai phúc hậu hơn ai, cái duy nhất không giống nhau chính là, người nắm toàn cục trong tay, không phải là nàng, mà là hắn, một thân đế vương cửu ngũ!

_______________

(!) Kim Bình Mai (金瓶梅, Jīnpíngméi), tên đầy đủ là Kim Bình Mai từ thoại (Truyện kể có xen thi từ về Kim Bình Mai); là bộ tiểu thuyết dài gồm 100 hồi của Trung Quốc.

Đây là "bộ truyện dài đầu tiên mà cốt truyện hoàn toàn là hư cấu sáng tạo của một cá nhân". Trước đó, các truyện kể đều dựa ít nhiều vào sử sách hoặc truyện kể dân gian, và đều là sự chắp nối công công sức của nhiều người. Tên truyện do tên ba nhân vật nữ là Phan Kim Liên, Lý Bình Nhi và Bàng Xuân Mai mà thành.

Theo một số nhà nghiên cứu văn học, thì tác giả là một người ở Sơn Đông không rõ họ tên, có bút hiệu là Tiếu Tiếu Sinh (có nghĩa là "Ông thầy cười").

Có thể nói trong các tiểu thuyết viết về "nhân tình thế thái" (nói gọn là "thế tình", tức "tình đời") ở Trung Quốc, thì đây là truyện có tiếng nhất, đã khiến cho nhiều người bàn luận.

(Theo Bách khoa toàn thư mở Wikipedia)

[@Nuy: Các bạn muốn tìm hiểu hơn thì tìm Google nha, Nuy giới thiệu sơ sơ thôi]