Mật Phi Ở Thanh Triều

Chương 11-2: Thị tẩm (2)




Giờ phút này ngượng ngùng gì đó nàng không cảm giác được, cảm giác duy nhất cũng chỉ có xấu hổ. Cảm giác này, so với mặc bikini và quần cục không cùng cấp độ mà!

Thấy sắc mặt Vương Mật Hành không ngừng biến ảo, Phỉ Thúy vội vàng khoác áo khoác lên người nàng, trong đôi mắt còn có một tia tâm tình phức tạp: "Tiểu chủ, nô tỳ đỡ ngài ra cửa."

Vương Mật Hành gật đầu, trong lòng không biết cười khổ mấy lần rồi, thân thể nàng cứng ngắc, chân cũng có chút mềm nhũn, nói thật, nếu lúc này không có ai đỡ nàng, nàng cũng không thể bước chân ra khỏi ngưỡng cửa này được.

Đến trong sân, tim Vương Mật Hành nhảy loạn xạ lên, trong ánh mắt nhìn soi mói của mọi người, nàng được đỡ ngồi lên kiệu Thừa Ân mà rời đi.

Kiệu đi trong màn đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt vang dội, giống như một đạo phù chú níu chặt tim nàng. Vương Mật Hành ngồi trong kiệu, trong đầu đủ mọi tư vị, cũng có một loại gọi là mừng rỡ.

Trong kiệu xen lẫn nhiều mùi thơm, có lẽ ngay chính nó cũng không biết đem bao nhiêu nữ nhân đưa lên giường Khang Hi. (@Đọc câu này Nuy cũng chút cảm thán với những phi tần hậu cung...!)

Vương Mật Hành cố gắng đè xuống cảm giác buồn phiền kia, hé một góc màn kiệu, từng trận gió lạnh lập tức thổi vào.

Dọc theo đường đi, nàng nhiều lần khuyên răn chính mình, dù sao ngủ cũng đã ngủ, còn sợ làm cái gì? Nàng cảm giác có lúc mình cũng có chút tinh thần AQ, nhưng như vậy thì có thể làm gì? Dù sao, cửa ải này cuối cùng vẫn phải đi qua.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng kiệu cũng dừng lại, Vương Mật Hành được dẫn đến một thiên điện, Diêu cô cô ở Tư Tẩm (*) yêu cầu cởi áo khoác bên ngoài ra, lục lọi mấy lần trên người của nàng, đại khái là kiểm tra xem nàng có mang vũ khí không.

(*) Tư Tẩm: bộ phận cai quản việc phi tần thị tẩm cho vua.

Thật ra nàng rất muốn nói một câu, đã sắp JJ rồi, coi như có hung khí nhưng cũng không có chỗ giấu nha! Chẳng lẽ nàng nghiền hung khí thành bột trét lên người mình sao?

Được rồi, cuối cùng nàng đã hiểu chân tướng, trên đời này người sợ chết nhất không phải ai khác, chính là hoàng đế. Đó chính là lý do tại sao nhiều hoàng đế tốt cuối cùng đều cầu trường sinh bất lão. Edit by NuyHam

Vương Mật Hành một lần nữa hung hăng phỉ nhổ quy định triều Thanh, vì sau đó, dựa theo quy định, nàng một lần nữa phải tắm rửa thay quần áo.

"Tiểu chủ, nô tỳ đã hầu hạ qua rất nhiều chủ tử, da thịt ngài vừa lại vừa mềm, không trách được hoàng thượng lại lật bài tử tiểu chủ, nô tỳ dám nói, sau này tiểu chủ nhất định sẽ sủng không ngừng."

"Cô cô khen sai rồi." Vương Mật Hành ngồi trong thùng nước, cố gắng cười một tiếng, đối phó với lời nịnh nọt của Diêu cô cô.

Không phải là nàng không đủ bình tĩnh, thật sự nàng không thể chịu được bốn thái giám đứng đây nhìn mình tắm, mặc dù nàng biết bọn họ có chỗ khiếm khuyết, căn bản không thể coi là nam nhân chân chính, nhưng so với nữ nhân, ngươi còn giống nam nhân hơn có phải hay không?

Dĩ nhiên lời hay ai cũng muốn nghe, nhưng có mềm hay không mềm cũng không cần bình phẩm đi! Nếu không nàng cũng có thể rơi vào tình cảnh xấu hổ. Thái giám, ni mã (**), đây chính là một đao sát thiên gì đó nha? Nàng cảm thấy chỉ sợ cả đời này mình cũng không thể xem thái giám là nữ nhân đi.

(**) ni mã: giống như lời chửi mắng vậy, Nuy không biết thay bằng gì nên giữ nguyên, không biết Nuy nghĩ có đúng không@@

Sau khi tắm rửa xong, Vương Mật Hành nhìn thấy hai thái giám đem một áo ngủ màu đỏ bằng gấm vỗ trên mặt đất, khóe miệng hơi co quắp, chợt nổi da gà.

Chỉ cần nàng vừa nghĩ đến mấy người bán nam bán nữ tay chạm vào người mình, nàng đã cảm thấy cả người không tốt! Mặc dù chỉ cách một tầng sa mỏng, động tác kia cũng đủ để giết nàng!

Sự thật chứng minh, năng lực chịu đựng của người là có thể vô hạn, lúc tưởng tượng tình cảnh chân chính, Vương Mật Hành cũng không nghĩ khuất nhục như vậy.

Hoặc giả là nàng tự nói với mình, đây chỉ là một quá trình, người khác sẽ không bởi vì ngươi bị mang đi thị tẩm mà coi thường, ngược lại, thị tẩm mà thị tẩm như thế nào.

Nói tâm bệnh cần bóc đúng thuốc, chính nàng nghĩ, trong lòng cũng không có khó khăn như vậy. Thật ra, tất cả không thoải mái là do mình làm. Từ đầu tới đuôi nàng chỉ có một việc, đó chính là giành được sủng ái của Khang Hi, sau đó dùng phần sủng ái này để cho cuộc sống sau này của mình thoải mái, bình yên.

Mặc dù nghe qua có chút khó khăn, nhưng nếu như luôn hướng tới, vẫn có cơ hội. Cuộc sống cả đời, nàng cũng không thể dừng tại phân vị thấp hèn quý nhân này mãi, sau đó đợi Khang Hi băng hà, người đàn ông khác lên ngôi rồi an bài đường đi của nàng sao? Edit by NuyHam

Bất kể Mật tần trong lịch sử như thế nào, nếu người đang sống là nàng, nàng chỉ có thể tranh thủ giành hết tất cả mình muốn.

Trong đó bao gồm tôn trọng, bao gồm phú quý, còn bao gồm...có thể được con mình nhận đến phủ của hắn sống quãng đời còn lại.

Khó hơn nữa là, đều phải buông tay đánh một trận, còn không phải vì chính nàng mà sống sao?

Vương Mật Hành được người ta cẩn thận đặt lên long sàn, sau khi hầu hạ nàng ổn thỏa, liền vội vã lui ra, toàn thân nàng cũng được áo ngủ bằng gấm bao lấy, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, chờ cũng không lâu lắm, đã cảm thấy cả người dần nóng lên.

Thân thể Vương Mật Hành giật giật, cố gắng tránh đi áo ngủ bằng gấm trên người mình, đáng tiếc thử nhiều lần mà không thành công, lúc này, bên tai truyền đến âm thanh đầy hứng thú: "Trẫm phát hiện, mỗi lần thấy nàng, nàng đều có đầy sức sống như vậy!"