Mưa lớn buông mành nặng, cô mộng cách thu cung.
Lò đỏ chín hoa tối, hương tan mùi còn vương.
Chưa kịp thấy niềm vui, tin hạc đưa ai biết.
Chỉ biết khen rìu ngọc, nào biết ai tạo nên.
“Trong mưa ngắm núi Bồng Lai” tác giả Trương Quân Phòng.
Phía trên núi Bồng Lai suốt ngày đều là sương mù mênh mông, người không biết sẽ tưởng cây cối nhiều cho nên mới có sương mù tận trời. Trên thực tế là bởi vì nơi này nhiều yêu quái, sương mù tràn ngập kia nói là yêu khí thì càng đúng hơn. Nơi này khắp chốn đều là yêu quái và tràn ngập nguy hiểm, nhưng còn may có cây liễu già che chở cho nên Lăng Hư và Lâu Vũ Tranh vẫn sống rất thoải mái ở Bồng Lai. Chỉ còn chờ Lâu Vũ Tranh ăn xong Vi Thảo khôi phục dáng vẻ vốn có là có thể rời khỏi nơi tràn ngập nguy hiểm này rồi.
Lâu Vũ Tranh cũng lớn lên từng ngày vì ăn Vi Thảo, trí lực cũng trưởng thành rõ ràng. Nhưng mỗi lần Lâu Vũ Tranh trưởng thành một chút, đều sẽ quên chuyện xảy ra một ngày trước.
Đối với loại chuyện này, Lăng Hư có chút lo lắng, sợ sau khi Lâu Vũ Tranh khôi phục sẽ quên chuyện cũ năm xưa.
Anh lo lắng tìm đến cây liễu già. Sau khi nghe xong ý đồ đến và lo lắng của Lăng Hư, cây liễu già cười trấn an: “Không cần lo lắng, đây là tình huống bình thường. Chờ sau khi đứa nhỏ này hoàn toàn khôi phục, sẽ không quên quá khứ của cô ấy, nhưng sẽ hoàn toàn quên những thứ đã trải qua trong những ngày ăn Vi Thảo.”
Nghe cây liễu già giải thích, Lăng Hư thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng. Nói thế nào đây... Ngày đó anh nhất thời nói chuyện của mình cho Lâu Vũ Tranh nghe, anh bày sự yếu ớt của mình trước mặt cô, lại sợ hãi cô sẽ ôm lòng đồng tình bởi vì quá khứ của anh.
Có thể quên cũng tốt, coi ngày yếu ớt đó như một cảnh trong giấc mộng, như vậy rất tốt.
Ở chỗ cây liễu già này rất an toàn, không có yêu quái kỳ quái đến quấy rầy. Điều duy nhất làm Lăng Hư cảm thấy bối rối, đó là cô gái tên là Đằng Yêu kia.
Lúc trước hai người bọn họ đối địch, anh còn làm cô ta bị thương, ai ngờ cô ta lại xuất hiện ở trong nhà cây liễu già.
Lúc này, Lăng Hư mới nghĩ đến, trước đó A Lục nói Đằng Yêu này đã từng được cây liễu già cứu.
“Anh trai nhỏ này đừng dùng ánh mắt cảnh giác như vậy nhìn ta. Lúc trước bởi vì không biết cậu là người quen của bác Liễu nên ra tay với cậu. Ta ở đây xin lỗi anh trai nhỏ.”
Có câu duỗi tay không đánh người đang cười, vậy nên Lăng Hư không dám nói gì nữa, chỉ gật đầu: “Lúc trước vì tự bảo vệ mình, làm cô nương bị thương. Tôi cũng xin lỗi.”
Đằng Yêu cười khẽ, từ trong ngực lấy ra một cái chai đưa cho Lăng Hư: “Vì tỏ vẻ ta xin lỗi, thứ này cho cậu...”
**************
“Cái này là cái gì?” Lâu Vũ Tranh đã khôi phục bình thường nhìn cái chai trong tay Lăng Hư, hiển nhiên rất tò mò.
Bây giờ cô đã tỉnh táo, cũng nghe A Lục cô nương nói rất nhiều điều. Tất cả đều huyền huyễn như là tiểu thuyết, tâm tính cô vẫn còn là thiếu niên quả thực vô cùng tò mò về nơi này. Hiện tại nhìn thấy trong tay Lăng Hư cầm bình nhỏ như là linh đan diệu dược, cô hiển nhiên cực kỳ tò mò.
Đối mặt với ánh mắt em bé tò mò kia của Lâu Vũ Tranh, sắc mặt Lăng Hư vẫn bình tĩnh đưa bình nhỏ cho Lâu Vũ Tranh: “Uống mấy chai này vào, về sau có thể làm con người bình thường, không bao giờ nhìn thấy mấy thứ kỳ quái nữa.”
Ánh mắt Lâu Vũ Tranh sáng lên: “Anh nói thật á?”
Nhảy nhót trong mắt cô làm lòng Lăng Hư trầm xuống. Đúng vậy, cô chỉ là một con người bình thường, rõ ràng không nên trải qua những chuyện nguy hiểm này, nhưng lại lần lượt bị cuốn vào bên trong gió lốc.
Lăng Hư hạ quyết tâm, vuốt sợi tóc mềm mại của Lâu Vũ Tranh: “Cô bé ngốc, anh đã lừa em bao giờ chưa?”
Lâu Vũ Tranh lắc đầu. Từ lâu như vậy đến nay, Lăng Hư như anh như cha, trước nay đều chưa từng lừa cô, càng bảo vệ cô rất tốt. Sao cô có thể không tin anh?
Sau đó, Lâu Vũ Tranh uống bình thuốc kia trong nụ cười của Lăng Hư.
Tiếp đó, thiếu nữ té xỉu ở trong ngực Lăng Hư. Anh cõng cô lên lưng, cầm lấy đồ chuẩn bị sẵn từ trước, cũng đã đến lúc rời khỏi nơi này rồi.
Cô nhóc này không nặng chút nào, cho dù cõng cô cũng không cảm giác được trọng lượng gì.
Trong đầu lần lượt hiện lên ký ức chiến đấu với đối phương, không biết tình cảm là thứ gì, nhưng có lẽ chính là như vậy, hy vọng em có thể sống tốt, có thể dứt khoát bỏ đi.
Nhưng mà xin lỗi, cô bé ngốc, đây là lần đầu tiên anh lừa em, cũng là một lần duy nhất.
Né tránh mọi người đưa Lâu Vũ Tranh về chung cư của cô, nhìn khuôn mặt đáng yêu ngủ say kia, Lăng Hư nhớ tới lời của Đằng Yêu lúc đưa thuốc cho anh.
“Trà này tên Nại Hà, sau khi uống sẽ tan hết linh lực, quên chuyện cũ năm xưa. Mà đây là bản cải tiến, chuyện bị quên sẽ chỉ từ lần đầu tiên gặp quỷ thôi.”
Mà Lăng Hư anh, đúng là xuất hiện vào ngày hôm sau khi cô gặp quỷ.
Cho nên, hẹn gặp lại, cô bé ngốc của anh.
**************
Lâu Vũ Tranh cảm thấy như mình đang mơ một giấc mơ thật dài. Trong mơ đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cô lại không nhớ nổi cái gì hết.
Rõ ràng chỉ là cảnh ở trong mơ, rõ ràng không liên quan chút nào đến hiện thực, lại làm cô không có cách nào tiêu tan nổi.
Người bên cạnh lúc đối mặt với cô lại luôn lộ ra ánh mắt muốn nói lại thôi, làm Lâu Vũ Tranh cảm thấy rất phiền não và rất bối rối.
Làm một người tham ăn mà đến cơm cô cũng ăn không vào nữa.
Cô cảm thấy nếu còn không làm rõ loại cảm giác không hiểu được này, dường như ở ngực thiếu hụt gì đó, cô thật sự muốn điên mất rồi.
Tránh Lâm Giai và Ba La, tùy ý lên mạng tìm phòng khám tâm lý có đánh giá tốt nhất trong thành phố, Lâu Vũ Tranh một mình đến nơi tương đối hẻo lánh kia.
Không phải loại nhà tầng thoạt nhìn hiện đại hóa mà là một tứ hợp viện bình thường. Rõ ràng cô chưa từng tới nơi này, nhưng lại cảm thấy từng chỗ ở đây đều vô cùng quen thuộc.
Đi vào văn phòng bác sĩ, bác sĩ nam vẫn luôn cúi đầu kia ngẩng đầu. Trong khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, Lâu Vũ Tranh cảm thấy chỗ trống trong tim mình kia như được lấp đầy.
“Xin chào, tôi là Lâu Vũ Tranh.”
“... Lăng Hư, một bác sĩ tâm lý.”
_ Hết truyện _