Mắt Phải Của Tôi Nhìn Thấy Quỷ

Chương 20: Tòa nhà ma ám (3)




Cương thi là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết dân gian giống quỷ hồn yêu ma. Cương thi thu oán khí thiên địa, lấy tử khí, đen đủi của thiên địa mà sinh ra. Bất lão, bất tử, bất diệt, bị người tam giới vứt bỏ ngoài lục đạo chúng sinh, lang thang không nơi nương tựa, trôi giạt khắp nơi. Thân thể cứng đờ, ở nhân gian lấy oán ra sức, lấy máu làm thức ăn.

***********

Trong văn phòng của Lâm Giai, Lâu Vũ Tranh thoáng bình tĩnh lại từ trong cơn kinh hãi, có chút tò mò hỏi: “Rốt cuộc vì sao cương thi lại tồn tại chứ? Như anh nói thì hiện tại đã không còn lưu hành chôn cất mà đều hoả táng hết rồi. Nếu là hoả táng, vậy sao cương thi lại xuất hiện, còn cắn chết người?”

Lăng Hư vuốt cằm, nhìn như cao thâm khó đoán nói: “Người biến thành người xấu là bởi vì chính họ không biết cố gắng, người chết biến thành cương thi lại là do lúc chết còn thêm một hơi oán khí.”

“Không hiểu gì hết.” Vẻ mặt Lâu Vũ Tranh mờ mịt, tuy Lăng Hư nói dường như rất có lý, nhưng với chỉ số thông minh của cô quả nhiên vẫn không hiểu.

Lăng Hư cũng không nói Lâu Vũ Tranh trẻ con không thể dạy gì đó, ngược lại cực kỳ bình tĩnh nói: “Em không cần hiểu, em chỉ cần nhớ kỹ anh đẹp trai là được. Tóm lại, nếu thi thể kia có khả năng bị cương thi cắn, vậy chứng tỏ thi thể này trúng thi độc, rất có thể sẽ biến thành cương thi hại người.”

“Có cách nào không?” Lâm Giai rất lo lắng, nếu thật sự có loại sinh vật gọi là cương thi đi lại ở bên ngoài thì sẽ có uy hiếp cực lớn với cư dân trong thành phố. Nhưng chính anh còn không có chứng cứ gì để chứng minh, tùy tiện đăng báo sẽ bị nói là tung tin đồn giật gân, thậm chí cách chức vì tội danh mê tín phong kiến, tóm lại tất cả đều rất phiền toái.

Không bắt được tên cương thi đầu sỏ gây tội, cục cảnh sát còn có một thi thể sắp sửa thi biến, cho dù nghĩ như thế nào cũng là một chuyện cực kỳ phiền toái sự tình.

Lăng Hư cũng hiểu rõ lo lắng của Lâm Giai, vội nói ra một biện pháp giải quyết: “Biện pháp tốt nhất là trực tiếp hoả táng thi thể kia. Trần về trần, đất về đất, thì sẽ không có việc gì.”

“Chỉ sợ không được, trước khi án trong hồ sơ chưa được phá, cho dù là tôi cũng không có quyền tùy tiện xử lý thi thể.” Lúc này Lâm Giai rất buồn rầu. Lần đầu tiên anh phát hiện rất nhiều chuyện làm từng bước cũng sẽ phiền toái như này.

Lăng Hư thầm phỉ nhổ chế độ Trung Quốc ở trong lòng, sau đó nghĩ tới một biện pháp khác: “Cái này thì khó lắm. Chỉ sợ, nửa đêm chúng ta phải đến nơi này gác đêm, để tránh có chuyện xảy ra.”

Ánh mắt Lâm Giai sáng lên: “Cái này dễ làm, tôi sẽ nói buổi tối hôm nay tôi muốn trực ban. Sau đó hai người đến đưa đồ ăn cho tôi, sợ tôi buồn chán nên ở lại với tôi.”

Lâu Vũ Tranh phỉ nhổ nhìn hai người đàn ông kia không hỏi ý kiến cô đã tự tiện quyết định buổi tối phải làm gì. Cô giả vờ khụ một tiếng lấy cảm giác tồn tại. Khi ánh mắt hai người đều tập trung lên người mình, Lâu Vũ Tranh chậm rì rì nói: “Đêm khuya tịch mịch muốn người ở cùng thì một mình Tam sư công là được. Buổi tối em muốn đi tìm Ba La, không biết sao mà em cứ cảm thấy cậu ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.”

Đối với quyết định của Lâu Vũ Tranh, Lăng Hư và Lâm Giai đều không có ý kiến. Bọn họ vốn không định để Lâu Vũ Tranh đến nơi này vào lúc nửa đêm, cho dù Lâu Vũ Tranh muốn thì bọn họ cũng không định cho cô tới. Dẫu sao không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì vào tối nay. Cho dù Lâu Vũ Tranh có thể nhìn thấy quỷ, nhưng để cô đi vào nơi này, ngoài việc bị dọa ra thì chẳng có một chút tác dụng nào.

&&&&&&&&&&&&&&

Rời khỏi cục cảnh sát, Lăng Hư nói phải về nhà ngủ bù, dù sao có lẽ buổi tối sẽ xảy ra một trận đại chiến. Mà Lâu Vũ Tranh lại đi thẳng đến trường học tìm Ba La, Lâu Vũ Tranh cảm thấy rất bất an với những quỷ hồn ở khu giải phẫu đó.

Xách theo túi KFC vừa mua, Lâu Vũ Tranh đứng ở cổng lớn khu giải phẫu, rối rắm có nên đi vào không. Dù sao những cảnh cô nhìn thấy ngày hôm qua thực sự đã khiêu chiến thần kinh của cô...

“Này, cậu không đi vào đứng ngây ở cửa làm gì đấy?” Giọng thiếu nữ sang sảng vang lên, người nọ dùng sức vỗ vai Lâu Vũ Tranh, làm Lâu Vũ Tranh sợ giật nảy mình.

“Bởi vì tớ đang tự hỏi cậu có trong này không!” Lâu Vũ Tranh bất mãn trừng Ba La một cái. Cô vốn đã sợ hãi vì mấy chuyện quỷ thần, còn bị vỗ vai. Trình độ kh ủng bố y hệt như lúc đi học đọc truyện quỷ, giáo viên đột nhiên xuất hiện ở trước mắt!

Ba La giật lấy túi KFC, sau khi phát hiện bên trong là món mình thích ăn thì cười hì hì khoác bả vai Lâu Vũ Tranh: “Tớ biết ngay Tranh Tử nhà chúng ta tốt nhất mà, biết tớ chưa ăn gì cả ngày nay.”

“Hừ, biết tớ tốt còn dọa tớ!” Lâu Vũ Tranh tức giận nói.

Ba La không để ý cười cười, cầm cái hamburger cắn một miếng to: “Cắt, rõ ràng tớ đứng sau lưng gọi cậu mấy tiếng mà cậu chẳng phản ứng gì! Còn trách tớ hù dọa cậu!”

“Nói không lại cậu, tớ đi về.” Lâu Vũ Tranh nói rồi muốn rời đi, lại bị Ba La túm được cổ áo. Ba La vừa ăn hamburger vừa lúng búng nói: “Đừng mà, tớ xong việc ngay đây. Cậu chờ tớ một lát, chúng ta cùng nhau về.”

Tuy rằng bên trong có lẽ sẽ nhìn thấy thứ đồ làm Lâu Vũ Tranh sợ hãi phát ra từ nội tâm, nhưng suy xét đến sự an toàn của Ba La, Lâu Vũ Tranh vẫn quyết định ở lại. Vì thế cô chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu: “... Được rồi.”

Lâu Vũ Tranh hít sâu một hơi, đi theo Ba La bước vào khu giải phẫu. Nhưng lần này Lâu Vũ Tranh lại không nhìn thấy những linh hồn đáng sợ đó, làm Lâu Vũ Tranh không khỏi hoài nghi có phải đêm qua có bách quỷ dạ hành không, nếu không thì sao lại xuất hiện nhiều quỷ hồn đáng sợ như vậy.

Nhưng mãi đến khi đi vào phòng thí nghiệm mà Ba La và giáo viên của cậu ấy dùng trong khu giải phẫu, Lâu Vũ Tranh mới biết được những quỷ hồn đó đều đi đến chỗ nào...

Phòng thí nghiệm vốn không lớn, dọn dẹp xong cũng coi như sạch sẽ. Nhưng mà toàn bộ không gian lại chen đầy quỷ hồn tử trạng đáng sợ. Ba La vừa muốn đi vào, lại bị Lâu Vũ Tranh kéo lại một cái. Ba La khó hiểu nhìn Lâu Vũ Tranh như đang cố chịu đựng điều gì đó: “Làm sao vậy, Tranh Tử?”

Lâu Vũ Tranh dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Ba La, tay càng dùng sức, có chết cũng không buông tay. Cô rất muốn nói với Ba La, trong phòng này đều là quỷ, nhưng nói ra loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này lại chỉ có thể bị Ba La hoài nghi đầu óc cô hư rồi. Lâu Vũ Tranh đành khô khốc nói: “Bên trong... có người!”

Ba La quái dị nhìn Lâu Vũ Tranh một cái: “Tớ biết mà. Đấy là giáo viên của tớ, giáo sư Chu. Giáo sư Chu rất giỏi đó.”

Vị giáo viên bị nhắc tên kia buông tài liệu đang nhìn trong tay, đi về phía cửa, mà những quỷ hồn đó cũng đi theo giáo sư Chu đi ra cửa.

Cho nên, ở trong mắt Lâu Vũ Tranh, cô nhìn thấy không chỉ là giáo sư Chu nở nụ cười ôn hòa mà còn mang theo một đám quỷ hồn ngoại hình đáng sợ. Trường hợp này thật sự quá sốc, Lâu Vũ Tranh thật sự sợ mình cứ như vậy thì hỏng mất. Vì thế cô chớp chớp mắt phải, giả vờ đau mắt nên nhắm mắt phải lại, quả nhiên... thế giới này thật thanh tịnh.

“Là em à, chúng ta thật đúng là có duyên.” Lúc giáo sư Chu thấy rõ mặt Lâu Vũ Tranh thì cười chào hỏi với cô. Mà Lâu Vũ Tranh cũng cực kỳ kinh ngạc phát hiện, vị giáo sư Chu này chính là pháp y bị hồn phách bám vào ban ngày cô đến cục cảnh sát.

Giờ phút này, Lâu Vũ Tranh không khỏi nghĩ tới hai chữ ‘nghiệt duyên’.

Lần gặp mặt trước mới bị một con quỷ quấn lấy, lần này gặp lại thì bị một đám quỷ quấn lấy. Giáo viên pháp y này coi như là một nghề nguy hiểm cao đó.

Trong lòng khinh bỉ như vậy, nhưng trên mặt Lâu Vũ Tranh vẫn là nụ cười cung kính: “Không nghĩ tới thầy là giáo viên trong trường bọn em. Thế mà em không biết ạ.”

“Ồ? Tranh Tử, cậu quen thầy mình à?” Ba La có chút tò mò. Lâu Vũ Tranh chính là cái loại mà có thể nhận ra giáo viên của mình đã là rất khá rồi, có thể nhận ra giáo viên bên khoa y bọn họ quả thực không khoa học.

Lâu Vũ Tranh cũng biết rốt cuộc Ba La giật mình cái gì, đơn giản giải thích nguyên nhân hai người quen biết: “Ừm... Buổi sáng hôm nay tớ đi cục cảnh sát nhận diện thi thể, phát hiện giáo sư Chu thế mà lại là một pháp y đó.”

Nghe xong lý do này, Ba La thật sự bị dọa: “Nhận diện thi thể? Tranh Tử, người bạn nào của cậu xảy ra chuyện à?”

Vì tránh để Ba La tiết lộ điều gì đó, Lâu Vũ Tranh vội vàng giải thích: “Không phải tớ đâu, là bạn của Lăng Hư mất tích, nghe thấy có người nói vớt được thi thể không biết tên nên tớ đi cùng anh ấy nhận diện. May mà thi thể đó không phải bạn của Lăng Hư.”

Hàn huyên trong chốc lát, giáo sư Chu thấy Ba La có hẹn với bạn bèn cho cô ấy về. Sau khi rời khỏi khu dạy học, Lâu Vũ Tranh mở mắt phải, lại lần nữa quay đầu nhìn về phía khu dạy học kia, cô lại có một loại ảo giác có tấm màn đen tối bị giấu trong khu dạy học đó.

Quả nhiên cô vẫn rất chán ghét nơi này, mỗi lần tới đều như mất nửa cái mạng vậy.

Nhìn thấy mắt phải Lâu Vũ Tranh hơi đỏ lên, Ba La lo lắng hỏi: “Tranh Tử, có hạt cát bay vào mắt cậu à?”

Lâu Vũ Tranh không chút để ý vẫy vẫy tay: “Ừ ừ, lấy ra rồi, cho nên không cần lo lắng. Chúng ta đi ăn cơm trước đi! Buổi tối qua nhà cậu xem manga anime suốt đêm, tớ đã nói với mẹ tớ rồi.”

Ba La nở nụ cười: “Vậy tốt quá! Chúng ta còn có thể mua một đống lớn đồ ăn vặt, vừa ăn vừa xem.”

Lý tưởng là tốt đẹp, hiện thực là nòng cốt. Về tới nhà Ba La, Ba La nói mình phải đi tắm trước một cái đã, để Lâu Vũ Tranh cứ tự nhiên. Lâu Vũ Tranh lập tức nghĩ tới chuyện đã xảy ra vào ban sáng, sau đó cô phát hiện một điểm rất không bình thường.

Nếu nói, sau khi chết người bị giải phẫu thì linh hồn sẽ dây dưa với pháp y và những người có công việc tương đương, vậy không có lý do gì bên người Ba La lại sạch sẽ. Cô nhớ rõ trước đó lần đầu tiên Ba La lên lớp giải phẫu, khóc lóc kể lể thế nào với mình.

Mà linh hồn sẽ chỉ dây dưa với người giết hại bọn họ...

Chẳng lẽ, giáo sư Chu kia có vấn đề?

Chẳng lẽ anh ta chính là hung thủ giết người!

Lâu Vũ Tranh sợ hãi trước suy đoán của mình. Cô gọi điện thoại cho Lăng Hư lại không ai nghe máy, gọi cho Lâm Giai thì tắt máy. Loại cảm giác khủng hoảng này càng ngày càng mạnh, Lâu Vũ Tranh thầm đưa ra quyết định, cô mặc áo khoác vào, nói với Ba La trong phòng tắm: “Xin lỗi, Ba La! Tối nay không thể chơi với cậu được, tớ đột nhiên nhớ ra có chút việc chưa làm, tớ đi trước!”

Sau khi nói xong, cô cũng mặc kệ phản ứng của Ba La, chạy như bay xuống dưới lầu, gọi taxi đến cục cảnh sát. Nhất định, nhất định phải lập tức nói khả năng này cho anh Lâm Giai.