Ninh Vũ mang một bụng khó chịu đến nhà tên bạn thân – ngốc Kiêu.
Lưu Kiêu một tay cầm cốc mì ăn liền một tay mở cửa cho Ninh Vũ, “Aiyo? Đêm hôm khuya khoắt thế này đừng nói có nói với tao là mày đến để kéo tao đi chơi game nha?”
Cậu đeo cặp sách bước vào trong nhà, “Tao đi hóng mát. Có dây sạc không, điện thoại tao hết pin rồi.”
Lưu Kiêu bỏ cốc mì xuống đi tìm đồ sạc cho Ninh Vũ, “Hai anh em cãi nhau à? Anh Nam Húc tốt tính như vậy, chắc chắn là mày chọc giận anh ấy nên hai người mới cãi nhau chứ gì.”
Ninh Vũ lười nói chuyện, tiến đến ghế sôpha làm tổ, điện thoại đã sớm sập nguồn được đặt ở một bên sạc pin.
Điện thoại tự động khởi động lại máy, màn hình vừa sáng lên thì cậu nhận được cuộc gọi đến từ Thẩm Bạch Băng.
Vẻ mặt Ninh Vũ ghét bỏ cầm điện thoại lên, “Muốn gì.”
Đầu dây bên kia cười lạnh một tiếng, “Em cũng không muốn tìm anh một chút nào, ca ca bỏ quên cái giỏ ở nhà em, em có gọi cho anh ấy nhưng toàn bị tắt máy, sau đó không liên lạc được nữa, không có chuyện gì chứ?”
Nam Húc là một người rất lễ phép, chưa bao giờ tuỳ tiện không trả lời điện thoại của người khác.
Ninh Vũ nhíu mày, “Tôi không có ở nhà.”
Thẩm Bạch Băng ở bên kia ngẩn người, “Vậy anh mau về nhà xem thử đi.”
Ninh Vũ cúp máy, lại đứng ngồi không yên liên tục ấn gọi Nam Húc.
Nam Húc đi hết mấy tiệm net đều không tìm được Ninh Vũ, gấp rút chạy đến chỗ cầu vượt xem thử đứa nhỏ nhà mình liệu có coi thường mạng sống mà nhảy cầu tự tử hay không, gấp đến độ trán đầy mồ hôi.
Anh vừa định đi báo cảnh sát thì bị một đám người chắn đường.
Nam Húc lùi vào góc tường, sợ hãi nhìn đám lưu manh đang tiến về hướng mình, tên cầm đầu mặt mũi sưng tấy, trên trán còn quấn băng trắng. Mấy tên phía sau gọi hắn là Trần ca.
Trần ca ước chừng cây gậy gỗ trong tay, chỉ vào Nam Húc hỏi, “Nghe nói thằng chó Ninh Vũ kìa... là em trai mày?”
Nam Húc co ro lui về sau, cố gắng trấn định bản thân, “Ninh Vũ... Ninh Vũ... thiếu tiền các anh sao? Tôi... Tôi còn... “
Trấn ca đè lấy đôi vai gầy yếu của Nam Húc, dùng tay nhẹ nhàng quét một vòng trên gương mặt anh, “Mày nhìn mặt tao xem, là do thằng chó Ninh Vũ thất đức nhà mày làm đấy, mày là anh trai nó, tao tóm không được nó thì chẳng lẽ tao không được bắt mày sao?!!”
“Tụi bây lại đây, trước tiên tặng cho gương mặt trắng nộn này hai nhát dao, sau đó cẩn thận trừng trị nó.” Trần ca cười lạnh siết chặt cánh tay Nam Húc, “Ninh Vũ nhà mày đã làm gì, tất cả đều tính hết lên người mày, mày nhận không?”
Nam Húc cắn môi, ánh mắt phát run, bỗng nhiên lấy điện thoại đập vào mặt Trần ca một cái, cướp lấy cơ hội chạy thoát.
Trần ca bịt lỗ mũi đang chảy máu, tức giận hét toáng, “Thằng điếm... Đừng để nó thoát!!”
Nam Húc vừa chạy vừa gọi Ninh Vũ, đối phương lại tắt máy, anh muốn gọi báo cho cảnh sát thì bị đám đàn em nhào đến giật lấy điện thoại ném vào góc tường.
Một chiếc xe đúng lúc chạy ngang qua, nghe thấy tiếng Nam Húc kêu cứu bỗng nhiên dừng lại, một thanh niên mập mạp trên tay ôm cặp công văn vội vã bước xuống xe, “Này này này! Dừng tay dừng tay!”
Đám lưu manh cắc ké bị đèn xe làm cho loá mắt, dồn dập quay đầu lại nhìn.
Toàn thân Nam Húc cứng đờ, gương mặt sợ sệt trắng bệch, ngơ ngác nhìn kẻ vừa bước từ trên xe xuống.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, đây là kẻ đã lừa gạt Nam Húc đem đến cho tên ông chủ trong phòng rượu cao cấp để bao dưỡng, người bạn thời đại học – Triệu An Địch.
Triệu An Địch lấy từ trong bao ra mấy vạn tiền mặt, cùng Trần ca thương lượng, “Người này là bạn học của tôi, có chuyện gì thì từ từ nói, từ từ nói.”
Trần ca nhìn thấy tiền tâm lý liền lung lay, nhưng vẫn không muốn thả người, Triệu An Địch lấy điện thoại ra lắc lắc trước mặt bọn họ, “Tôi báo cảnh sát rồi, nếu mấy người còn không chịu đi thì chúng ta cùng lên phường ăn bánh uống trà.”
Bọn đàn em động tâm, dồn dập khuyên Trần ca, “Nếu cảnh sát đến thì cái gì chúng ta cũng không có.”
Trần ca hung thần ác sát mà cầm tiền, trừng mắt nhìn Nam Húc một cái sau đó bỏ đi.
Triệu An Địch nhanh chóng chạy đến đỡ Nam Húc đứng lên, “Tiểu Húc, cậu làm sao vậy, sao lại chọc giận đám lưu manh này...”
Nam Húc đẩy hắn ra, nghiêng đầu nói nhỏ, “Cám ơn đã cứu tôi... Tôi... Ninh Vũ nhà tôi còn chưa về, tôi không tìm thấy em ấy... “
Triệu An Địch vỗ ngực đảm bảo, “Không có chuyện gì, để tôi đưa cậu về nhà, nhanh nào, khuya như thế này ở bên ngoài không an toàn đâu, không liên lạc với Tiểu Vũ được thì tôi nhờ người tìm giúp cậu, được không?”
Nam Húc bị doạ cho phát sợ, chưa hết hoảng hốt, ỡm ờ bị hắn kéo lên xe.
Anh bị Triệu An Địch đẩy mạnh lên băng ghế sau liền nhìn thấy một gương mặt hết sức quen thuộc. Là tên ông chủ lúc trước muốn bao dưỡng anh.
Nam Húc cực kỳ sợ hãi, cửa xe sau lưng đã đóng lại từ bao giờ.
Triệu An Địch cười cười nói lớn, “Bùi tổng, tôi đi hút một điếu thuốc, ngài cứ tự nhiên.”
Nam Húc dùng sức gõ kính xe, “Triệu An Địch! Ngay từ đầu tôi đã không đồng ý! Mở cửa!!”
Cửa xe bị khoá lại, chìa khoá nằm trong tay Triệu An Địch.
Nam Húc kêu khàn cả giọng, bị Bùi tổng đè ngã xuống ghế xé bỏ áo sơ mi tách hai chân ra.
Bùi tổng cũng là một người rất biết cách chăm sóc bạn tình, ông ta nhẹ nhàng vuốt ve eo Nam Húc, nhỏ giọng an ủi, “Em cứ yên tâm tiểu bảo bối, xong việc tôi sẽ cho em rất nhiều tiền.”