☆, 7, lần đầu chỉ điểm
"Tôi muốn khiến cho thân thể của em sẽ không thể rời khỏi ngón tay tôi!" Yến Sở dùng ngón tay thon dài dò xét bên trong ẩm ướt của cô, nhất thời bị một dòng nước ấm nhầy nhụa bao lấy.
"Dừng tay! Dừng tay! A ──" cô hét lên, vô pháp khống chế kích thích của thân thể dưới dưới ngón tay của hắn.
cô sợ hãi không phải vì hắn xâm phạm mình, mà là sợ chính mình bị ngón tay của hắn gây kích thích đến nỗi lý trí mất dần rồi rơi vào tay giặc.
"Nơi này mẫn cảm như vậy... là bị người đàn ông khác chạm qua rồi sao?" Hắn lấy lòng ngón tay day nhẹ, chạm nhẹ cửa huyệt, bá đạo muốn tìm đáp án.
"Không liên quan tới anh! Buông ra! Sắc ma!" Cô cố gắng kẹp chặt hai chân, trong bóng đêm không vớ được cái gì đành phải cầm lấy chiếc điện thoại cô đang cầm trong tay ném tới.
Nhưng mà cô không ném trúng mục tiêu, bị một vật kim loại lạnh lẽo buộc vào cổ tay, cô muốn rút tay về lại nghe thấy một trận thanh âm của kim loại sắt.
Một bàn tay bị chế trụ, thân thể mất đi tự do, Mộ Sở Văn càng thêm sợ hãi.
"Đang ở đây mà còn nghĩ đến chuyện có thể trốn thoát sao? Lúc đi lên cầu thang cô không nhận ra sao." Nói xong, Yến Sở vỗ tay một cái không gian trong phòng nháy mắt liền sáng như ban ngày.
Nhìn đến xung quanh bốn phía một lượt, Mộ Sở Văn càng thêm kinh hoàng, bởi vì nơi này không phải chỉ là một văn phòng bình thường, mà là một căn phòng trắng toát vô cùng thần bí, trên trần nhà trải dài một dãy các thứ bằng kim loại đồng bộ với thứ còng tay trên cổ tay cô, trên tường ở vị trí cách xa mặt đất khoảng một mét cũng có một cái còng tay đồng bộ với còng sắt mà cô đang đeo.
Trong lúc cô đang sợ hãi nhìn bốn phía, Yến Sở đã sớm đem quần cởi xuống đến mắt cá chân, lộ ra bộ dáng trần truồng xinh đẹp của cô.
Ý thức được mình vẫn còn một bàn tay đang tự do, Mộ Sở Văn gắt gao nắm chặt quần áo bên người không cho hắn có cơ hội lôi đi, Yến Sở lúc mày lại có ý đồ bắt lấy chân cô, đem tay duỗi xuống hướng chân của cô, chờ đến khi cô đoán được ý đồ của hắn thì hắn đã chế trụ mắt cá chân của cô rồi.
Tư thế này khiến cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ trước mặt hắn, trên thân áo sơmi hỗn độn, hạ thân một chân trần truồng, khúc ở giữa thì một chân đứng chạm đất, mắt cá chân bị vướng bởi quần jean chưa cởi ra hẳn, một chân bị dơ lên cao, chỗ bí mật không có chút gì che giấu mở ra hiện ra tại trước mắt hắn.
Mộ Sở Văn cảm giác phía dưới âm đ*o liên tục chảy ồ ồ ra một dòng nhiệt lưu, chất lỏnh sềnh sệch trong suốt dọc theo đùi thon trắng của cô mà chảy xuống, nóng, ngứa.
"Thật là dâm đãng! Chỉ mới như vậy mà đã khiến cô hai lần chảy nước, nếu như thật sự cắm đi vào, chẳng phải là cô sẽ sướng đến bao nhiêu cũng không đủ?" Yến Sở khinh miệt liếc cô một cái, hoàn toàn không đem sự quẫn bách cùng không chịu nổi của cô để vào mắt, ngón trỏ của hắn chỉ vươn đến bắp đùi cô nhẹ nhàng quẹt lấy một chút dâm dịch rồi đưa đến trên môi cô: "Nếm thử hương vị của chính cô đi/"
Mộ Sở Văn sớm đã cảm thấy xấu hổ đến muốn khóc, chỉ là cô biết cho dù cô có cầu cứu như thế nào cũng sẽ vô dụng, vậy nên mới không khóc thành tiếng.
Thấy cô không chịu phối hợp, một tay Yến Sở nắm lấy chiếc cằm thanh lệnh nói: "Há mồm! Nếu không này hai ngón tay này sẽ cắm vào phía miệng dưới của cô!"
Cô đau khổ nhắm mắt lại, mặc cho ngón tay thô dài xuyên vào vào trong miệng mình, lời lẽ của cô trong lúc đó tùy ý quấy động.
"Đây là vì cô có ý đồ tiếp cận Yến Minh, bất luận mục đích là gì, cho dù là nam hay nữ thì tôi cũng sẽ quyết không nương tay." Lời uy hiếp vừa dứt, bàn tay của hắn lại duỗi hướng rừng rậm màu đen dưới hạ thân của cô mà tiến tới.
"Tôi không có! Tôi căn bản không biết anh với anh ấy có quan hệ, cũng không biết anh ấy lại nhờ qua người khác giới thiệu tôi phỏng vấn, chúng tôi chưa từng nói qua điều này dù chỉ một câu, vì sao anh cứ muốn làm vậy với tôi? Tôi nói thật cho anh biết là tôi không có hứng thú với đàn ông!" Cô khóc rồi nói một đống lung tung, lại không biết câu nói cuối cùng lại chạm tới cảm giác của hắn đối với cô.
Cô không có hứng thú với đàn ông? Tức là bao gồm cả hắn?
"Hay cho câu không có hứng thú!" Yến Sở cắn răng trách mắng: "Cô và Yến Minh một câu cũng chưa nói với nhau, vậy mà nó lại biết số điện thoại của cô, lại cònn chủ động liên lạc với cô, nếu không phải cô lợi dụng thân thể dâm đãng này để câu dẫn nó, tôi thật không tìm ra còn có lý do gì mà nó lại vứt bỏ tiền đồ của chính mình như vậ."
"Tôi không biết, tôu thật sự không biết, anh thả tôi đi! Tôi sẽ không bao giờ chạm mặt với người nhà các anh nữa, tôi thề!" Cô nói ra quyết định này, chỉ cần để cho cô rời khỏi phòng bí mật này của tên sắc ma thì cô nhất định sẽ chạy một mạch, không quay đầu lại dù chỉ nửa cái.
"Đúng là cô đã trêu chọc đến tôi rồi." Nhìn ra quyết tâm muốn chạy trốn của cô, Yến Sở nắm cằm của cô ép cô nhìn thẳng mình: "Nếu để cho tôi nhìn thấy cô trêu chọc người đàn ông khác, tôi nhất định sẽ không để cô được chết thoải mái đâu! Biết rồi chứ?"
Hắn tuyên bố quyền chiếm hữu độc quyền sao? Vì cái gì?
Mộ Sở Văn khó hiểu nhìn hắn: "Tôi chỉ là một con bé vừa mới tốt nghiệp xong, bên ngoài có hằng hà vô số thiếu nữ xinh đẹp hơn, vì sao anh lại cứ tìm đến tôi chứ?"
Yến Sở ngẩn ra, đột nhiên bóp chặt gáy cô: "Cô chỉ có nghĩa vụ trả lời, không có quyền hỏi!"
"Buông, buông tay! Tôi thở không được, thở không, nổi!" Mộ Sở Văn đau khổ trừng mắt nhìn hắn, chỉ bằng một bàn tay nhỏ bé của mình thì căn bản không thể kéo ra bàn tay to lớn phía sau cổ được.
"Biết rõ vị trí của mình rồi chứ?" Hắn vẫn không buông tay.
Cô khẩn trương gật đầu, sợ hắn lỡ tay bóp chết mình.
Yến Sở chỉ là hơi chút buông tay, nhưng không có rời khỏi cổ của cô, mà là tiếp tục lấy loại tư thế uy hiếp này để hỏi: "Nói cho tôi biết, vừa rồi... sướng sao?"
Nghe vậy, nháy mắt mặt Mộ Sở Văn đỏ bừng lên, cảm giác xấu hổ bảo cô lắc đầu phủ nhận, không dám nhìn thẳng hắn, nhưng tay hắn bắt buộc cô nhìn thẳng về phía trước.
"Sướng... sao?" Hắn ác ý lập lại một lần nữa, đắc ý thưởng thức biểu tình biến hoá trên mặt cô.
"Đổi lại là anh thì anh có sướng không?" Cô nén nước mắt ôm hận hỏi ngược lại, cô biết bất luận là cô nói hay làm cái gì thì hân cũng đều sẽ không để cho cô dễ chịu, so với việc làm cho hắn hài lòng, không bằng cô tự xả bực bội của mình ra.
Còn tưởng rằng hắn đang trong cơn tức giận và sẽ bóp chết cô, nhưng Yến Sở lại buông tay ra khỏi cổ cô, thậm chí còn lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ mở còng tay kim loại trên tay và chân của cô.
Cô lui vai không dám động, cũng không dám cúi xuống kéo quần jean lên, sợ cô động đậy lại làm hắn đột nhiên thay đổi chủ ý.
"Không đi? Muốn tôi giúp cô mặc quần áo sao?" Yến Sở liếc cô một cái, địng cúi xuống quần jean trên mặt đất lên, Mộ Sở Văn tức khắc giống như tia điện nhảy ra, toà thân đụng vào vách tường cũng không kêu hô đau, nhanh chóng mặc quần jean lại.
Chỉ là sau khi sửa sang lại quần áo, cô lại phát hiện này người đàn ông này tựa hồ vẫn không định thả cô đi, bởi vì xung quanh là tường kín, cô không biết cửa ra ở đâu cả.
Mai có chương mới nhe ^^