"Tên họ Nghiêm đó dám uy hiếp tôi còn chưa tính, dựa vào cái gì bắt tôi phải nhường không gian cho tên nhóc kia ở trong này?!" Yến Sở khó chịu nói ở bên ngoài căn phòng nhỏ.
"Ai biết được, vì cậu ta là em trai của Mộ Sở Văn mà?" Yến Triết nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Tôi cũng đâu còn là anh trai của cô ấy đâu!" Yến Sở vừa thốt ra lời thừa nhận này đột nhiên từ trong phòng nhỏ phát ra âm thanh của Mộ Sở Văn, đặc biệt nghe thấy thanh âm rên rỉ yêu kiều của cô, hắn lập tức nổi giận đùng đùng xông vào bên trong.
Ba người đàn ông khác cũng theo vào, khi vừa đến bên giường chính bọn họ đều bất ngờ bởi cô đang trong tư thế hoan ái với một người đàn ông, hắn siết chặt nắm tay vung lên đánh một cái khiến cho đầu Lý Hạc choáng váng, bị đánh bay đến bên chiếc giường bên cạnh.
Mộ Sở Văn vừa thấy bốn người đàn ông cùng xông tới, tức khắc thét chói tai, cầm drap giường che giấu lên che trước người, tuy rằng cô đều đã cùng bốn người đàn ông này đã có sự tiếp xúc da thịt thân thiết, nhưng bọn hắn đồng thời xuất hiện vẫn khiến cho cô ngượng ngùng xấu hổ.
Nhưng mà, đảo mắt thấy Lý Hạc té xỉu ở bên giường, sắc mặt lập tức tái xanh lại, cô bổ nhào đến bên người cậu.
Hành động của cô càng làm cho Yến Sở ghen tuông hơn, hắn lướt qua giường lớn kéo cô từ trên người Lý Hạc túm đi, giận dữ hét: "Cô nói cậu ta là em trai cô, muốn tự mình chăm sóc cậu ta, kết quả lại dùng thân thể để chăm sóc sao! Các ngươi không cùng chung huyết thống thì có thể làm xằng làm bậy sao?"
"Anh... dù là vậy thì anh có thể đánh thằng bé à?" Cô không phục chất vấn hắn, không có giãy dụa, nhưng trong ánh mắt tràn ngập chỉ trích, còn có chút ướt át.
"Cậu ta dựa vào một chút bệnh cỏn con để đổi lấy sự chú ý của cô, cô liền ngây ngốc mặc cậu ta muốn làm gì thì làm sao?" Nhìn thấy cô vì người đàn ông khác mà rơi lệ, Yến Sở liền đề cao âm lượng.
Mộ Sở Văn bị hắn quát lớn, cũng tự nhiên lấy đâu ra sức lực mà bực bội quát lại hắn: "Chẳng lẽ tôi không thể thích thằng bé à?"
"Thích" một chữ kia vừa ra khỏi miệng, bốn người đàn ông liên trở nên trầm mặc, Yến Sở cũng kinh ngạc buông lỏng tay của cô.
Từ trên mặt cô không có lấy nửa điểm tùy hứng hoặc cố ý chọc tức hắn, tựa hồ là cô thật sự thích Lý Hạc vậy. Im lặng một lúc hắn liền đi ra ngoài.
Sau một lúc lâu, Yến Triết lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh tràn ngập xấu hổ bằng giọng điệu nũng nịu: "Vậy em thì sao? Em là bởi vì chị nên mới thay đổi định hướng tình dục, chẳng lẽ chị không thích em sao?"
"Chị... Chưa nói không thích em." Cô thẹn thùng cúi đầu, ý thức được bản thân vừa nói một lời nói vô cùng mặt dày.
Yến Minh cũng có chút khổ sở oán trách nói: "Em cũng chưa từng nói thích anh."
"Em... Thích anh." Cô xấu hổ giương mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của anh, chân thành trả lời anh.
Hai người lại một lần nữa liếc mắt với nhau làm Yến Sở càng thêm khó chịu, hắn bước đến giữa hai người bọn họ quát: "Đủ rồi! Cô coi tôi như không khí hay coi tôi là người chết thế? Đừng quên này hòn đảo này là của tôi! Tôi tùy ý có thể đuổ hết tất cả bọn hắn đi khỏi đây, đến lúc đó chỉ còn lại có cô cùng với tôi! Cô liền không có lựa chọn nào khác mà chỉ có thể thích một mình tôi thôi!"
Mộ Sở Văn nhìn người đàn ông độc chiếm biểu hiện tính cách chiếm hữu của trẻ con không khỏi mỉm cười: "Tôi không nói gì vì không có cách nào vẫn thích anh."
Những lời này đã nói rõ ràng tình cảm của cô đối với hắn.
Trước mắt ngoại trừ nghiêm Giản Kiệt ra, những người khác đều rất cao hứng, Mộ Sở Văn lập tức liền ý thức được mình sai sót, nhưng đã không còn kịp rồi, bởi vì cô nhìn thấy Nghiêm Giản Kiệt hướng cô lộ ra nụ cười âm hiểm.
Cô vội vàng bổ sung thêm: "Anh có biết tôi vì cùng đường mới đồng ý kết hôn với anh, tôi..."
"Anh đương nhiên biết! Hơn nữa anh còn biết em còn định giữ cúc huyệt xử nữ để dâng lên cho anh cơ..."