Chờ đợi kiên nhẫn lâu như vậy, ấy thế mà hiện tại bên tai Lục Cảnh Sâm ù ù như cối xay, hệt như không nghe rõ lời bảo của cô gái.
Cái gì? Lục Cảnh Sâm sắc mặc không vui mà hỏi lại.
Lâm Phi Đào hít một ngụm không khí lạnh vào trong khoang mũi, cô đành lòng mà nói lại lần nữa: "Xin anh đừng đem lòng yêu em...!
Câu nói đó vừa thoát ra khỏi cuống họng của Lâm Phi Đào lập tức chân mày của Lục Cảnh Sâm nhíu lại, đôi mắt phượng hoàng hiện rõ cơn thịnh lộ.
Tại sao chứ? Tại sao lại đừng? Hai tay Lục Cảnh Sâm siết mạnh vào vai Lâm Phi Đào, truyền đến cho cô một cơn đau nhói.
Lâm Phi Đào siết chặt tay thành nắm đấm để kìm nén lại vẻ mặt đau buồn, siết chặt đến nỗi trên làn da trắng mịn xuất hiện rõ vài đường gây xanh, cô hít một hơi thật sâu rồi sau đó nói ra một lời dối lòng.
Bạn trai em...!anh ấy vẫn còn đang đợi em ở trường! Vừa nói ánh mắt Lâm Phi Đào cố né tránh khỏi tầm nhìn của anh.
Lục Cảnh Sâm nghe cô nói như bị sét đánh ngang tai mình.
Anh không khỏi bàng hoàng kinh ngạc trước lời nói của cô, thật không ngờ lời đồn thổi ngày đó lại là sự thật.
Anh bóp miệng cô một cách thô lỗ, khuôn mặt anh hơi ghé sát mặt cô, ánh mắt giờ đây đã thay đổi, biến thành ánh mắt hung dữ của chúa tể rừng xanh đang rình rập con mồi.
Thằng nào dám léng phéng? Lục Cảnh Sâm tức giận mà nhìn chằm chằm Lâm Phi Đào bằng ánh mắt tràn ngập lửa hồng.
Anh ta thật sự rất...!Khuôn mặt của cô lúc này cau có, mở miệng định nói nhưng đã bị giọng nói của người đàn ông vang lên, cắt ngang lời thoại của cô.
Em là của mình tôi! Hắn ta gầm lên, khoé mắt lộ ra tia phẫn nộ cực hạn.
Nhưng...!ưm...!
Lời nói khiên định vừa dứt câu, Lục Cảnh Sâm cúi người xuống, hôn trọn cánh môi mềm mại kia, đôi môi như cơn mưa gió bão cuồng bạo chặn những lời cô chưa nói hết.
Lâm Phi Đào sững sờ, toàn thân không kịp phản ứng lại, mặc kệ cho anh cưỡng hôn cô.
Cô chỉ muốn nói với anh ta rằng hai ta giờ đây không còn gì để mà vấn vương, sợi tơ hồng theo dòng chảy thời gian của sáu tháng trước nay đã bị đứt.
Giờ gặp lại cũng do hoàn cảnh gượng ép, ép hai ta chạm mặt nhau, nếu thời gian có trôi trở vào thời điểm bốn tháng trước, liệu rằng mẹ anh một lần nữa tìm đến cô không?
Đây chính là lý do vì sao cô lại nói dối bản thân mình có người yêu.
Cô muốn anh không được đem lòng yêu cô, tình yêu của anh đáng lẽ nên dành cho người con gái có gia thế quyền quý khác.
Cô là một người con gái tầm thường, hiển nhiên là không đủ đẳng cấp để yêu một CEO nổi tiếng như anh.
Lần thứ ba trong sáng hôm nay Lục Cảnh Sâm đã hôn cô!
Ôi mẹ ơi, sao cái cảnh này lại lặp lại lần nữa?
Lâm Phi Đào không ngừng suy nghĩ mông lung, còn hắn vẫn cứ điên cuồng hồn lấy cô, chiếm hữu trọn lấy đôi môi cô.
Hắn đang trút giận lên cái hoa non mềm kia bởi vì tai hắn vừa nghe cô nói rằng cô đã là hoa có chậu.
Một tay Lục Cảnh Sâm vẫn giữ sau gáy cô, cánh môi vẫn điên cuồng khuấy động trong khoang miệng, tay kia bắt đầu hành động, lột bỏ lớp áo sơ mi bên ngoài ra khỏi người cô, lộ ra một bờ vai trắng muốt có sức gợi cảm.
Không...!không! Đừng như vậy mà!
Cảm nhận một bên vai áo mình bị trễ xuống vai, Lâm Phi Đào luống cuống đẩy Lục Cảnh Sâm ra, gương mặt bị anh hôn đến đỏ ửng ngoảnh đi chỗ khác như đang che giấu đi nét mặt ngượng ngùng.
Giờ đây trong lòng anh trào dâng một ngọn lửa ghen mãnh liệt.
Người yêu ư?
Tên nào dám yêu người phụ nữ của anh? Gan kẻ đó chắc hẳn to bằng vung trời rồi!
Muốn yêu người phụ nữ của anh? Nằm mơ đến kiếp sau cũng không có phần đâu!
Dám thổ lộ tình cảm với người phụ nữ của anh?Chẳng lẽ muốn đi chầu Diêm Vương sớm chăng?
Người yêu sao? Hai tay Lục Cảnh Sâm ôm lấy hai bên gò má cô, ép cô phải đối diện trực tiếp với mình.
Lâm Phi Đào, tôi nói cho em biết, trừ tôi ra em không được phép yêu người đàn ông khác! Ngoại trừ tôi chết!
Lâm Phi Đào nhắm mắt lại né tránh đi ánh mắt quỷ dữ khát máu của đối phương, không ngừng lắc đầu phủ định lời nói của anh ta.
Không! Lục Cảnh Sâm, anh đừng tự luyến nữa! Cô kịch liệt phản kháng, khoé mắt phiếm hồng.
"Chúng ta không hề tương xứng với nhau! Đừng làm nhau thêm khổ! Hãy buông tha cho em, quan hệ chúng ta lúc này chỉ tồn tại hai chữ "chủ-nợ" mà thôi! Em sẽ sớm trả hết số nợ này, xin anh đừng khiến em thêm tổn thương nữa, có được không?"
"Không tương xứng?" Lục Cảnh Sâm lúc này hệt như thú dữ vừa mới xổng chuồng, điên cuồng gào thét, đôi mắt hằn lên tia máu đỏ: "Như thế nào mới gọi là tương xứng? Hả? Như thế nào?"
"Tôi không cho phép em đem lòng yêu một thằng nào khác, trừ khi tôi chết!"
Trừ khi hắn chết thì thằng khác mới có quyền thay thế hắn, còn không thì phải xem kẻ đó có đủ trình để mà bước qua xác chết của hắn hay không.
Máu hận trong lòng hắn vực dậy chạy thẳng lên đại não ngày càng nhiều.
Con mắt của hắn hằn lên những tia máu đáng sợ khiến cho Lâm Phi Đào phải khiếp sợ.
Em không còn yêu anh nữa… em…”.
Lâm Phi Đào nghẹn ngào, cố gắng thoát ra cuống họng từng câu từng lời nói dối nhưng sâu thẳm trong cõi lòng cô chỉ tồn tại hai chữ đớn đau.
Cô căn bản vẫn còn yêu hắn, không thể nào quên đi những ngày tháng đôi ta có nhau.
Nhưng gia thế giữa hai người khác xa nhau hoàn toàn, hắn là người đã có vị hôn thê, còn cô chỉ là một cô gái quê mùa, mồ côi ba từ nhỏ.
Chữ yêu giờ đây có lẽ là một thứ vô vọng! Bản thân cô nên nhận thức thứ nên và không nên.
Cô biết bản thân mình nên làm gì và không nên làm gì.
Cô tự nhủ bản thân mình rằng không nên vì chữ yêu này lại một lần vào đó sa vài cơn ác mộng đáng sợ kia.
Em… em giờ đây đã có người khác rồi! Người yêu của em… anh ấy không muốn em… không muốn em ở bên cạnh người đàn ông khác…
Vừa nói trong lòng cô cố gắng chấn an bản thân mình.
Cô nhắc nhở bản thân mình không được rơi lên nhưng không hiểu sao sống mũi cô cay cay, hốc mắt đã ngấn lệ.
Chỉ cần cô khẽ chớp động mi mắt một cái là hai hàng lệ dài không hẹn trước mà ạt ào chảy ra như vũ bão.
Em không biết tôi có sở thích đập chậu cướp hoa hay sao? Lục Cảnh Sâm cất lên giọng điệu lạnh nhạt đầy bá đạo.1
Anh...!anh đừng có mà ngoan cố...!ưm...!ưm...!
Ngoan cố...!thật là ngoan cố…
Không ngờ trong nửa ngày hôm nay, đây là lần thứ tư Lục Cảnh Sâm nổi lên cơn thịnh nộ với người khác.
Hết lần này đến lần khác anh cảm thấy điên cuồng đến phát hỏa chỉ vì người phụ nữ này, đôi môi anh mấp máy như phong ba bão táp ngoài trời một lần nữa tiến công thẳng vào trong khoang miệng cô, đầu lưỡi ma ranh không ngừng khuấy trào trong lòng miệng, anh cưỡng hôn cô, từng nhịp hô hấp của cô ngày càng giảm đi bởi nụ hôn cuồng bạo đang hút đi sinh khí kia.
Lục Cảnh Sâm hận không thế nghiền nát đôi môi anh đào này.
Ngoài hắn ra, bất cứ người nào cũng đều không có quyền hưởng thụ hương vị ngọt lạ trong khoang miệng này.
Lâm Phi Đào không thể nào chịu nổi cảnh mình luôn bị cưỡng hôn một cách cục súc như vậy, tức giận trong lòng đã dâng trào.
Cô từ từ học cách kháng cự lại nụ hôn nồng nhiệt kia, hung hăng mà cắn lấy môi anh ép anh phải ngừng lại tất cả.
Lục Cảnh Sâm bị cô cắn lại xem như bị muỗi chích nhầm chỗ, anh vẫn cuồng bạo trút từng cơn ghen bực tức lên cánh môi đào kia, bàn tay to lớn đặt trên người cô cũng điên cuồng theo mạch cảm xúc của anh mà tuỳ ý chơi dạo, để lại từng trận rùng mình khó thể khống chế, cùng sự tức giận đến vô tận.
Cú cắn lần đầu có phần nhẹ nhàng không có biến chuyển gì cộng thêm bàn tay quỷ quái kia mỗi lúc lại tiến lên gần cặp quần bảo hộ của mình, Lâm Phi Đào ra sức cắn mạnh vào môi anh, mãi đến khi mỗi lưỡi giao nhau cảm nhận được vị máu tanh thì anh mới chịu buông thả cánh môi cô ra.
Gạt nhẹ vết máu còn đọng lại trên khóe miệng của mình, cô nở một nụ cười khát máu.
Lục Cảnh Sâm cũng theo đó mà khẽ chạm vào bên môi bị cô cắn, gạt đi vết máu loãng kia mà nở ra một nụ cười quái mị.
Em đang chọc tức tôi đó, Lâm Phi Đào! Có lẽ xem ra hôm nay tôi phải dạy dỗ em lại mới được!
Ánh mắt của anh ấy thay đổi rồi, phải làm sao đây?
Nhận thấy ánh mắt của người đàn ông trước mặt thay đổi, cô quay người ba chân bốn cảnh toan bỏ chạy, chỉ tiếc rằng chân cô quá ngắn để bước sang bước thứ hai, từ phía sau cô một bạn tay to khoẻ vòng qua eo cô mà kéo cả thân thể cô vào lòng hắn.
Á! Lục Cảnh Sâm, để em đi! Em không thể ở lại đây thêm phút nào nữa!.