Căn phòng lại lần nữa rơi vào trầm mặc, không gian yên tĩnh không một tiếng động.
Yên tĩnh đến nỗi con người ta có thể nghe được đường đi của gió luồn qua khung cửa sổ ngoài kia.
Cậu nghĩ rằng nối lại mối tình xưa, hắn ta có thể yêu cậu nồng đậm như trước?
Câu nói này như một cây đinh đâm xuyên trái tim Lâm Phi Đào với cây cột để mà cố định lại.
Người ta thường nói tình đẹp đến mấy cũng tàn phai, một khi tình đã phai màu có cố đến mấy nó cũng không thể về lại với dáng màu đẹp đẽ như trước.
Lâm Phi Đào rơi vào trầm lặng, không một đáp án nào hiện trong đầu cô mà trả đáp lại câu nghi vấn sau lưng.
Hắn ta đã hai mươi tám tuổi rồi, còn là tổng tài của tập đoàn SD, đại thiếu gia nhà họ Lục đứng đầu hào môn, người thừa kế thứ nhất của gia tộc Lục Thị thiên tài quý tộc.
Hắn là con trai trong gia đình quý tộc thuộc tầng lớp giới thượng lưu, danh tiếng hắn nổi trội khắp bể quốc năm châu, đa phần phụ nữ vây quanh hắn muốn làm thiếu phu nhân của Lục gia toàn là thiên kim tiểu thư thuộc tầng lớp thượng lưu.
Với thân phận hiện có của hắn, cậu nghĩ cậu và hắn có thể yêu nhau sao? Cậu không những rơi vào tay của Lục phu nhân mà còn rơi vào dăm ba tính ghen ghét của mỹ nữ kia, cậu...!
Mình biết bản thân mình nên làm gì! Cảm ơn cậu đã nhắc nhở!
Lâm Phi Đào không để cho Vy Tố Phi nói hết lời mà trực tiếp đẩy tay nắm cửa, bước ra khỏi phòng học.
Trước khi tấm lưng mình bị cánh cửa phòng che khuất, bên tai cô nghe rõ lời căn dặn cuối cùng của Vy Tố Phi.
Hôm nay, hôn thê của Lục Cảnh Sâm về nước.
Cô ta nhỏ hơn hắn ta một tuổi.
Là thiên kim tiểu thư của Tân gia! Cô ta là người phụ nữ có mưu kế khôn lường.
Cậu hãy cẩn thận!
Tập đoàn SD.
Trong căn phòng làm việc tràn ngập khói thuốc lá.
Lục Cảnh Sâm ngồi trên ghế sofa, trên tay cầm điếu thuốc, miệng hắn hít một hơi dài rồi nhả khói ra.
Từng làn khói trắng sữa cứ theo hơi thở của hắn mà bay lượn lờ trên không trung, bao phủ một làn khói xung quanh hắn, tự hồ như những đám mây huyền bí trôi lững lờ trên nền trời.
Đôi mắt hắn trầm ngâm trong vắt, ánh mắt không biết nhìn thứ gì trên không trung mà không chịu rời, cứ ngưng tụ tại một điểm, thi thoảng ngón trỏ hắn khẽ đập vào điếu thuốc cho rơi tàn bã.
Hắn đã ngồi đây chờ đợi ai đó đã rất lâu rồi! Ước chừng thời gian đã trôi qua đã ba chục phút, thi thoảng con mắt hắn liếc nhìn về phía cửa mà trông chờ điều gì.
Cộc...!cộc...!cộc...!
Âm thanh tiếng gõ cửa vang lên trong giây phút.
Mắt hắn giữ biểu cảm lạnh lùng, giọng nói pha loãng chút hơi lạnh của khối băng, đáp trả lời gọi mời ở phía bên ngoài.
Vào đi!
Theo mệnh lệnh của hắn, tay nắm cửa có chút lay chuyển trong không trung, cánh cửa văn phòng từ từ mở ra.
Sau cánh cửa ấy, một thân hình của thiếu nữ mang dáng vẻ giản dị đơn sơ, trên khuôn mặt vẫn mang cặp kính to ban nãy, tay cô cầm hộp cơm được bọc gói kỹ càng, toàn thân từ đầu đến đầu gối chân được bao phủ bởi bộ váy trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi, chân đi hài mà lặng lẽ bước vào bên trong, theo hướng nhìn của mình mà lại gần phía người đang chờ mình.
Lâm Phi Đào mang một nỗi tâm trạng bồi hồi, e dè.
Cô cúi người đặt hộp cơm mình đã chuẩn bị cho hắn, từng động tác cởi bỏ lớp ngụy trang trên hộp cơm, xê dịch đến trước mặt anh mà nói.
Đã quá giờ trưa chắc hẳn anh đã đói, nhân lúc cơm còn nóng anh mau ăn đi!
Cô đứng thẳng người lên, đưa ánh mắt mong chờ về phía con người mang vẻ mặt không có cảm xúc kia, ánh mắt hắn tựa như một ao nước lạnh giữa trời thu mà nhìn vào khuôn mặt không hiểu chuyện.
Hắn nhìn cô, khoé môi có chút chuyển động.
Chậm rãi cúi người xuống thưởng thức vị ngon của thức ăn mà sáu tháng qua mình chưa từng động tới.
Hắn ta đưa ánh mắt nhìn cô, cảm giác lúc này thật sự là quá căng thẳng?
Chợt biểu cảm của hắn có chút thay đổi, cô nhận ra điều đó liền cuống quýt dò hỏi: "Sao...!sao vậy?"
Lục Cảnh Sâm đưa con mắt thờ ơ lên nhìn cô, gương mặt hắn vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng ban nãy, thanh âm thoát ra tựa như một gáo nước lạnh tạt vào người cô khiến cho cô rùng mình.
Quá cay!
Cay?
Vị giác của người đàn ông này hẳn có vấn đề sao?
Lâm Phi Đào thừa biết anh bị dị ứng với đồ cay cơ mà, nếu không ngon cứ nói thẳng ra đâu nhất thiết phải nói đồ ăn cay như vậy!
Bởi vào thời điểm cô nấu cơm trưa cho hắn, không hiểu sao trong tâm trí cô lại mơ màng đến lời căn dặn của Vy Tố Phi, nhớ đến hôm nay vị hôn thê của anh về nước.
Cứ như thế trong lòng Lâm Phi Đào lại tuôn trào mạch cảm xúc lạ lẫm, nó cứ khiến cô không tập trung vào việc chính của mình.
Cay? Lâm Phi Đào dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn hắn: "Anh bị dị ứng với đồ cay, em đâu dám cho gia vị cay vào trong cơm đâu!
Không ngờ sau câu nói của Lâm Phi Đào, ánh mắt vô hồn của người đàn ông kia có chút biến chuyển.
Không còn là ánh mắt tràn ngập khí sát lạnh lùng như ban nãy mà thay vào đó là một ánh nhìn tựa như có một vị thần trong con ngươi khiến cho cô phải rung động.
Thì ra em vẫn nhớ về việc này sao? Tôi tưởng em đã quên điều này từ khi hai ta xa nhau?
Lời nói của Lục Cảnh Sâm cứ như con dao hai lưỡi sắc bén mà đâm sâu vào trái tim nhỏ bé của cô, khiến cho cô giật mình mà muốn thu lại lời nói ban nãy.
Em...!Cô có chút do dự không dám tiến lại gần.
Lại đây!
Lục Cảnh Sâm buông đôi đũa xuống, hắn kiên nhẫn đồng thời tay phải hắn khẽ gõ nhẹ xuống mặt ghế sofa mà ra lệnh cho cô.
Lâm Phi Đào như đang chết lặng, không dám từ chối, miễng cưỡng mà lại gần phía hắn.
Động tác đi rùa bò của cô khiến cho Lục Cảnh Sâm không nhẫn lại chờ đợi, lập tức bàn tay to khoẻ của hắn chụp lấy tay cô, theo lực kéo thuận tay của mình mà kéo cô thật mạnh, chẳng mấy chốc thân hình thon thả của cô đã nằm gọn trong vòng ôm của anh.
Cú kéo bất ngờ khiến cho cô không kịp phản ứng lại.
Nằm trong vòng ôm của hắn, cô có thể cảm nhận được vẻ mặt đẹp trai chuẩn soái ca này, phút chốc mặt cô bỗng đỏ ửng lên, cô bắt đầu giãy giụa muốn trốn khỏi cái ôm ấm áp ấy.
Anh...!anh đang trong giờ làm...!buông em ra!
Mặc kệ cho cô muốn giãy giụa trong lòng mình, Lục Cảnh Sâm nâng cằm cô lên, chân mày anh có chút nhíu lại, môi anh rơi vào bờ môi mềm mại tràn đầy mật ngọt kia.
Lâm Phi Đào bất ngờ khi nhận được cú nắm kia, môi cô khẽ hở, đầu lưỡi ma ranh của hắn nhanh chóng nhân cơ hội mà tiến thẳng vào phía trong, chậm rãi xoay chuyển, khuấy động loạn nhịp trong khoang miệng cô, từng đợt khuấy động không ngừng tạo ra ma sát làm nóng ran, tạo ra âm thanh khoái lạc vang vọng căn phòng yên áng.
Trong khoang miệng ấy còn vương lại dư vị vừa vặn của cơm chiên, mùi vị thơm của hành lá...!những gia vị mà Lâm Phi Đào cho vào món cơm chiên ấy.
Tất của những dư vị đó đều tràn vào trong khoang miệng...!
Người cô bắt đầu mềm nhũn dần, lần thứ hai bị cướp đi nụ hôn trắng trợn, cũng như lần hôn đầu, cô không tài nào đáp trả nổi nụ hôn như đang hút đi sinh lực của mình.
Lại nữa rồi! Anh ấy luôn tuỳ tiện như vậy sao? Trong đầu cô suy nghĩ mông lung về sự việc hiện tại.
Lục Cảnh Sâm được đà thì tiến tới, thấy cô ngoan ngoãn nằm in trong vòng tay của mình, anh đem đầu lưỡi tiến đến ngày càng mạnh, ấm áp trêu chọc cô, để cho cô không còn chỗ thối lui.
Tay kia thuận thế trượt trên đôi gò bồng đào của cô, bàn tay thô ráp lạnh lẽo của anh không ngừng xoa bóp một bên quà đào tiên mọng nước đang ẩn mình dưới lớp vải kia.
Bất thình lình vì động tác của anh, Lâm Phi Đào giật bắt người mà đẩy toàn thân anh ra, hai tay run rẩy không ngừng để ở trước ngực anh, đôi mắt ngấn lệ từ bao giờ không biết.
Đừng! Đã quá xa rồi!.