Chuyển ngữ: Tiểu Sên
Nếu là phu nhân của thượng tiên, đương nhiên Phù Trúc không nhiều lời nữa.
Nhưng nhìn Đào yêu diễm lệ vẫn cảm thấy không tương xứng với phong thái quân tử của thượng tiên.
Đào yêu này thân phận kém, Phù Trúc Tiên quân nhận định chính Đào yêu chủ động theo đuổi thượng tiên, dù sao thượng tiên chính là đệ nhất mỹ nam tử trên thiên giới, tiên nữ ái mộ hắn nhiều như sao trên trời, làm sao nhanh như vậy đã kết hôn có con với Đào này?
Phù Trúc Tiên quân trong lòng cũng có người thương, chính là Hồng Kiều tiên tử nổi danh trên thiên giới, nhưng hắn đau khổ thầm mến suốt mấy ngàn năm cũng không ôm mỹ nhân về được.
Trong lòng hơi do dự, thay đổi thái độ cao ngạo vừa rồi, hỏi a Đào: "Phu nhân ở Di sơn, Đình Hòa thượng tiên chỉ mới đến Di sơn không lâu vậy mà đứa bé trong bụng đã được hai tháng, không biết thượng tiên cùng phu nhân yêu nhau thế nào?"
Quyết định có con, vậy chứng tỏ hai bên lưỡng tình tương duyệt.
Phù Trúc Tiên quân sống mấy ngàn năm, tư tưởng cũng bảo thủ một chút, cũng muốn hỏi kinh nghiệm của Đào yêu thôn dã.
Đình Hòa há miệng định nói Phù Trúc chớ hỏi nhiều. Nào ngờ a Đào ngồi bên lại hiếm khi mở miệng, mỉm cười nói:"...... Lâu ngày sinh tình."
Lâu ngày sinh tình a?
Phù Trúc Tiên quân nghe xong cảm thấy nghi hoặc, mới hai, ba tháng mà thôi, làm sao "lâu ngày" sinh tình được chứ?
Lại nhìn Đình Hòa thượng tiên tư thế oai hùng, thấy thượng tiên nhẹ nhàng gật đầu.
Phù Trúc cảm khái, đúng là có thê nhi rồi có khác, khi nào hắn mới có thể được như thượng tiên đây?
Có điều hắn không thấy Đình Hòa thượng tiên gật đầu xong thì hai má thoáng đỏ bừng.
Đợi Phù Trúc bắt mạch cho A Đào xong nói a Đào không có vấn đề gì cả, đứa nhỏ trong bụng cũng khỏe mạnh, Đình Hòa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đào yêu Di sơn hoang dã đúng là không giống với thân thể tiên tử yếu ớt trên thiên giới.
Sau đó từ biệt Phù Trúc tiên quân, dẫn A Đào đi.
Ra khỏi Bồ Đề điện, Đình Hòa bế A Đào lên thiên mã, nói với nàng: "Về Di sơn trước, chờ thời hạn dạy học của ta chấm dứt liền mang nàng về Cửu Nguyên sơn."
Đã lĩnh hôn thư rồi thì Đào yêu chính là thê tử của Đình Hòa hắn, chờ hắn dạy học xong sẽ mang nàng đi, "phu xướng đào tùy" (*).
Thành ngữ là "Phu xướng phụ tùy", ý chỉ chồng đi đâu vợ theo đó, còn ở đây là đào yêu nên đổi thành "Phu xướng đào tùy".
A Đào không quá để ý mấy thứ đó, nhưng nghe đến ba chữ Cửu Nguyên sơn liền nghĩ đến Thanh Loan phu nhân, nàng không thích bà ấy.
Lập tức nhíu mi.
Đình Hòa hiểu tính nàng, nghĩ đến nàng mặc dù không để ý mọi người nhưng dù sao cũng là một cô nương, ít nhiều sẽ khẩn trương một chút.
Đình Hòa cùng A Đào quay về Di sơn, hoàn thành mấy ngày dạy cuối cùng.
A Đào cũng xin nghỉ mấy ngày, an tâm ở trong nhà gỗ dưỡng thai.
Buổi tối cuối cùng, Di sơn tổ chức một đêm cắm trại, Sơn Trưởng tặng quà cho năm đệ tử đứng đầu, cộng thêm giấy trúng tuyển vào Cửu Tiêu các tu tiên.
Năm đệ tử được vào Cửu Tiêu các theo thứ tự là Dạ Đàm, Hi Quỳ, Thược Dược cùng Ngọc Quản.
Còn một người nữa là Kim Ngân Nam yêu, hắn là trợ giảng của Vô Vi Tiên quân, trước giờ biểu hiện xuất chúng, nhưng hắn cùng Kim Ngân nữ yêu như hình với bóng, tình cảm khăng khít, mà Kim Ngân nữ yêu sức khỏe kém, mặc dù hai tháng nay cố gắng nhiều nhưng không thể nằm trong 5 người đứng đầu được. Đắn đo một phen, Nam yêu quyết định từ bỏ cơ hội, chọn ở lại Di sơn với Nữ yêu, tặng vị trí lại cho Lan Hoa.
Sơn Trưởng mặc dù tiếc nuối nhưng cũng tôn trọng ý kiến của hắn. Mà Lan Hoa y thuật cao siêu, ở Di sơn thường xuyên cứu người, đúng là một nam yêu xuất sắc, liền đồng ý quyết định này.
Đêm nay a Đào cũng đến dự, Thược Dược cầm giấy trúng tuyển trong tay nhưng không vui nổi, cảm thấy vị trí này phải dành cho a Đào mới đúng.
Dưới ánh lửa đêm, khuôn mặt Dạ Đàm càng thêm tuấn lãng, đôi mắt hẹp dài, mi cong vút, môi càng thêm đỏ mọng, dung nhan tuyệt lệ, hắn an ủi Thược Dược:"Được rồi, nàng xem a Đào đi, ngày vui như vậy, nàng cứ trưng vẻ mặt nhăn nhó là thế nào?"
A Đào biết Thược Dược nghĩ gì, cúi đầu nói: "Ta cũng sẽ đi Cửu Tiêu các."
Thược Dược tròn mắt nhìn.
A Đào cong môi, thật ra nàng muốn đi ra bên ngoài, không đến Cửu Tiêu các cũng không sao, nhưng nếu thượng tiên đã sắp xếp cho nàng thì nàng cũng đi thôi. Chỗ nào có hắn đều thú vị cả.
Thược Dược trước giờ luôn sùng bái A Đào, cảm thấy nàng nói gì cũng đúng, mặc dù vẫn đang kinh ngạc, nhưng nghĩ a Đào đã nói vậy thì nàng chắc chắn làm được. Thược Dược gật đầu thật mạnh: "Ừ, nhất định sẽ được."
Vừa lúc Hi Quỳ đi ngang qua, nghe thấy A Đào nói vậy liền cười khẩy.
Danh sách vào Cửu Tiêu các đã đưa ra, mà thượng tiên cùng hai vị tiên quân cũng quay về thiên giới, nàng còn cách nào ra ngoài được chứ?
Nghe nói 5 danh ngạch này là thượng tiên tốn nhiều công sức mới được phê chuẩn.
Hơn nữa cho dù có thể thuận lợi tiến Cửu Tiêu các, đám tiểu yêu ngoại lai bọn họ cũng chỉ có thể vào ban bình thường, còn những hậu duệ thiên giới huyết thống cao quý thì mới được vào ban trọng điểm, lão sư dạy cũng là tiên quân giỏi nhất Cửu Tiêu các.
Hi Quỳ cảm thấy A Đào này chắc chắn bị đả kích, nên mới nói mấy lời này lấy lại chút mặt mũi.
Hi Quỳ khoanh tay cười nói: "Tốt thôi, vậy bọn ta ở Cửu Tiêu các chờ ngươi."
Thược Dược cũng nghe ra Hi Quỳ đắc ý, thấy khó chịu vô cùng.
A Đào tới giờ vẫn không để Hi Quỳ vào mắt.
Một lát sau có thiếu niên tuấn tú mặc áo bào vàng đi tới.
Chính là Ngọc Quản.
Ngọc Quản tu vi không cao, nhưng từ khi bị a Đào cự tuyệt hắn liền không ngừng cố gắng, trong hai tháng ngắn ngủi đã tiến bộ rất nhiều, trong môn thực hành biểu hiện xuất sắc, đứng ở vị trí thứ 6. Mà vì a Đào trốn học đánh nhau bị hủy tư cách, nên hắn thay thế vị trí của nàng.
đây vốn là chuyện tốt, nhưng vì hắn nên a Đào không thể vào Cửu Tiêu các, trong lòng Ngọc Quản vô cùng áy náy.
Hắn cũng đi tìm Sơn Trưởng mấy lần, muốn trả vị trí cho a Đào, nhưng Sơn Trưởng nói tính A Đào là vậy, người khác nhường cho nàng nàng lại càng không muốn, khuyên hắn nên quý trọng cơ hội này, đừng để lãng phí.
Ngày mai ra khỏi Di sơn rồi, Ngọc Quản cảm thấy nếu không tìm A Đào nói gì đó thì chẳng còn kịp nữa.
Hắn lấy hết can đảm đi đến trước mặt a Đào, lắp bắp nói:"A Đào cô nương, ta...... Ta có thể nói mấy câu với nàng được không?"
Khuôn mặt trắng nõn của hắn đỏ bừng, còn chưa nói gì đã căng thẳng hết mức.
A Đào liếc hắn một cái, nàng mặc dù sống ở đây lâu nhưng chỉ tiếp xúc với mấy tiểu yêu, đương nhiên thấy Cúc yêu này lạ mặt.
Ngọc Quản căng thẳng nói: "Chỉ... chỉ nói mấy câu thôi."
Thường ngày A Đào tính tình cao lãnh, không thích tiếp xúc với người xa lạ, nhìn tiểu Cúc yêu này một lát cuối cùng vẫn đi theo hắn ra ngoài.
Phía xa Đình Hòa đang nói chuyện với Sơn Trưởng cùng hai vị Tiên quân, thấy A Đào đi ra ngoài một mình với Ngọc Quản, khuôn mặt chợt cứng đờ.
Ngọc Quản gầy gò nhưng dù sao cũng là nam tử, cao hơn a Đào 1 cái đầu.
Hắn cúi đầu nhìn a Đào bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp vô ngần, y phục cũng chỉnh chu so với trước đây rất nhiều, bớt đi chút hoang dã, lại thêm mấy phần đứng đắn. Nhưng mặc kệ thế nào hắn đều cảm thấy a Đào xinh đẹp nhất.
Liền cúi đầu hỏi nàng:"A Đào cô nương, nàng còn nhớ hơn hai trăm năm trước trên đỉnh Lưu Vân, nàng đã cứu một gốc Ngọc linh quản không?"
Ngọc linh quản là một họ trong Hoa cúc, tương đối quý, ở Di sơn này lại càng hiếm.
A Đào nhìn Ngọc Quản, nghe hắn nói vậy liền đáp: "Ngươi nhận nhầm rồi."
Nàng luôn là người thấy chết không cứu, suốt sáu trăm năm qua chỉ cứu một gốc cây Thược Dược.
Ngọc Quản ngẩn người, chắc chắn mình không nhận sai, lại nghĩ đến tính cách a Đào, cảm thấy chắc nàng đã quên rồi.
Nhưng không quan trọng, chỉ cần hắn nhớ rõ là được.
Hắn ngượng ngùng cười với A Đào, đây là lần đầu tiên đứng nói chuyện riêng với nàng đấy. Hắn lẳng lặng ngửi hương đào trong veo từ người nàng, mùi hương này hắn tuyệt đối không nhận sai. Xấu hổ cười: "Có lẽ lâu lắm rồi, nàng đã quên."
Mặc dù có chút tiếc nuối, nàng đã quên, nhưng đây không phải chuyện không thể. Với nàng thì nó chính là chuyện nhỏ. Nhưng đối với hắn...
Hắn chợt nhớ đến chuyện bị bắt vào U Tư cục.
Hắn luôn nhát gan, ai bắt nạt cũng không hé răng nửa lời, chỉ có lần đó thấy một đám nam yêu lét lút nói về a Đào, lời nói vô cùng hạ lưu thô tục, hắn liền không nhịn được bước ra. Cuối cùng hắn bị đánh vô cùng thảm, nhưng nam yêu kia vẫn còn nói tiếp, hắn liền cắn răng bò dậy đấm cho nam yêu kia một đấm, không ngờ phía sau nam yêu kia là một tảng đá lớn, tên đó chết tại chỗ.
Hắn bị giam trong U Tư cục, đám nam yêu còn lại cũng bị nhốt theo. U Tư cục ở Di sơn xưa nay hỗn loạn, hắn ở trong đó bị một đám nam yêu thay nhau ức hiếp cũng không ai quản. Nhưng đến giờ hắn cũng chưa bao giờ hối hận, do dù được trở lại quá khứ, nghe thấy đám nam yêu nói xấu a Đào, hắn cũng sẽ làm vậy.
Hắn hấp hấp môi, rồi sau đó khẩn trương nắm ống tay áo, mồ hôi ròng ròng nói với A Đào:"A Đào cô nương, thật ra, thật ra ta......"
Bỗng nhiên nổi lên một trận gió lạnh.
Gió thổi cỏ lay, mặt nước gợn sóng.
Phía xa xuất hiện một thân ảnh cao lớn, từ từ đến gần họ.
Thấy rõ người tới, Ngọc Quản vội vàng hành lễ:"Thượng, thượng tiên."
Đình Hòa nhìn Ngọc Quản, thản nhiên nói:"Nơi này hẻo lánh, ban đêm không an toàn, mau trở về đi."
Ngọc Quản há miệng, muốn đáp là còn có chuyện cần nói với A Đào cô nương, nhưng ban nãy đã lấy hết dũng khí, giờ bảo hắn nói hắn cũng không mở miệng được, đành ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ."
Tiệc tối chấm dứt, A Đào theo Đình Hòa về nhà gỗ nhỏ.
Đình Hòa rửa mặt cho nàng xong liền ở thu dọn đồ đạc, nói với nàng:"Nàng nhìn xem có quên gì không?"
Nàng sống ở Di sơn sáu trăm năm nhưng cũng chẳng có đồ gì, tiểu cô nương khác đi xa nhà đều mang theo bao lớn bao nhỏ, chỉ có nàng đi tay không. Mấy bộ quần áo cất vào trong ngọc hồ lô, còn những cái khác hắn xem qua một lượt, không có gì mang đi được.
A Đào để chân trần ngồi trên giường ăn dưa hấu thượng tiên mới gọt. Bên cạnh có mấy cây tăm nhỏ nhưng nàng lại quen bốc bằng tay. Nàng lắc đầu nói:"Không có."
Đình Hòa ngẩng đầu, thấy nàng không có vẻ khẩn trương lo lắng gì hết, khẽ cười.
Sau đó cầm khăn ướt đi qua lau tay cho nàng, nói: "Ừm, trễ rồi đừng ăn nữa." Mặc dù có thai nên ăn nhiều một chút, nhưng dưa hấu này ăn nhiều cũng không tốt, dễ bị tiêu chảy.
Đình Hòa là tiên cổ hủ, xưa nay luôn ăn đúng giờ, từ khi gặp a Đào đành sửa lại thói quen. Nhưng có những nguyên tắc cần phải giữ.
A Đào thấy Đình Hòa bê đĩa dưa đi cũng không nói gì nữa, ngáp một cái rồi ngủ.
Đình Hòa nhìn nàng, cũng lên giường ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Hôm nay Di sơn náo nhiệt hơn bình thường, sáng sớm đã chiêng trống vang trời, Vô Vi Tiên quân cùng Đan Đề Tiên quân tạm biệt Sơn Trưởng trước, dẫn 5 đệ tử giỏi nhất về Cửu Tiêu các.
Mà Đình Hòa thượng tiên ở lại xử lí chút việc, đi trễ hơn một chút.
Hai vị Tiên quân cùng năm đệ tử đi rồi, Đình Hòa thượng tiên liền dẫn A Đào đi gặp Sơn Trưởng
Sơn Trưởng thấy Di sơn tiểu yêu rốt cuộc có thể đi ra ngoài, đương nhiên vui mừng, nhưng trong lòng nghĩ đến a Đào vẫn thấy tiếc nuối, lại thấy thượng tiên dẫn a Đào đến đây, chợt thấy kinh ngạc.
Có lẽ thượng tiên quý trọng người tài, mặc dù cảm động nhưng vẫn không nhịn được nói: "Di sơn chúng ta có quy định, tiểu yêu Di sơn không thể ra ngoài, phải đời đời kiếp kiếp ở lại đây, thượng tiên mặc dù là Cửu Trọng Thiên thượng tôn giả, nhưng cũng không thể dẫn con bé đi được."
Đình Hòa đương nhiên biết.
Hắn ôn hòa nói với Sơn Trưởng: "Tiểu yêu khác đương nhiên không dẫn đi được..."
Sơn Trưởng sửng sốt, lại nhịn thượng tiên.
Thấy thượng tiên mỉm cười nói:"Nhưng người nhà thì có thể."