Chuyển ngữ: Tiểu Sên
Nước thịt hương đào, bớt đi cảm giác thịt nướng ngấn mỡ, lại hơn một chút vị quả trong veo. Cổ họng Đình Hòa lên xuống, miếng thịt đã xuống bụng mà vẫn còn liếm láp công cụ đưa thịt kia, giống như đứa trẻ tham ăn, ăn xong còn thèm thuồng liếm bát, phải liếm tới khi sạch sẽ mới thôi.
Sau đó Đình Hòa chợt nghe A Đào hỏi:"Tay thượng tiên đặt ở đâu vậy?"
Hử?
Đình Hòa ngẩn ra, cảm giác bàn tay đang vuốt ve thứ mềm mại, mới bất giác phản ứng lại. Hai gò má đỏ bừng, dừng một lát, nhưng cũng không vội vã buông tay.
·
Thượng tiên nghỉ ngơi xong trở về, Cam Lam nướng thịt phía xa giương mắt nhìn hắn, dáng vẻ thẹn thùng muốn nói lại thôi. Đình Hòa chưa từng liếc nàng ta một cái.
Lúc a Đào đi qua, tổ của nàng ăn đã đồ nướng xong. Có nữ yêu thấy nàng trở về, cố ý nói: "Sao giờ mới về, bọn ta ăn xong hết rồi."
Thược Dược bên cạnh cắn môi bất mãn, tính nàng yếu đuối, mặc dù muốn để giành đồ ăn cho a Đào nhưng cũng không tranh nổi với đám nữ yêu. Cũng may là a Đào không thích ăn mấy thứ rau nấm đó, liền liếc nhìn thượng tiên, thấy hắn y phục chỉnh tề, phong thái quân tử.
Ăn uống xong rồi, Sơn Trưởng sai các đệ tử quét dọn sạch sẽ nơi đây. Di sơn là nơi non xanh nước biếc, mà đỉnh Lưu Vân này lại là đỉnh núi cao nhất Di sơn, dĩ nhiên phải bảo tồn, không thể phá hủy cảnh đẹp hoang sơ được. Đợi mặt trời ngả về hướng tây, Sơn Trưởng lại bảo các nam đệ tử dựng lều trại, ba đến năm người ngủ một lều, nam nữ ở riêng.
Còn thượng tiên và hai vị tiên quân thân phận cao quý, đương nhiên không thể để họ ở chung được, mỗi người đều ngủ lều riêng.
Đình Hòa thượng tiên ở căn lều chính giữa, lều bên trái là Đan Đề Tiên quân, còn bên phải là Vô Vi Tiên quân.
Đêm trăng sáng tỏ, đứng trên đỉnh Lưu Vân có thể ngắm được trăng tròn vành vạnh, quầng sáng lung linh.
Đình Hòa đứng trên đỉnh núi, tay áo bay bay, thưởng thức cảnh đêm mờ ảo. Sơn Trưởng bước tới gần hắn, hành lễ:"Thượng tiên."
Đình Hòa thấy Sơn Trưởng, khách khí nói: "Sơn Trưởng không cần đa lễ, ngài có chuyện gì không?"
Sơn Trưởng nhìn Đình Hòa thượng tiên tiên tư vô song, nhớ ngày trước khi nhận được thông báo là có ba vị tiên quân đến đây, trong đó còn có một vị là thượng tiên ở Cửu Trọng Thiên, ông vừa vui mừng lại vừa bất an. Nơi nhỏ bé của bọn họ suốt trăm ngàn năm không có nhân vật lớn nào đến, Di sơn ở tam giới danh tiếng vô cùng tệ, ai cũng nghĩ nơi này đều là yêu quái tội ác tày trời, chỉ mình ông thấy đám tiểu yêu này không phải đều ác độc, chỉ do thiếu người quản lí dạy bảo nên mới ngang ngược thôi.
Qua mấy ngày ở chung, Sơn Trưởng cũng biết được tiên phẩm của Đình Hòa thượng tiên, không hổ là quân tử số một trên tiên giới. Người phong nhã như vậy, hạ mình đến một nơi nhỏ bé thế này mà không có nửa câu oán hận, lại còn nghiêm chỉnh tẫn trách.
Nay học xá cũng xây xong, chờ các đệ tử vào ở, nếu quản lý nghiêm ngặt thì tính cách bọn họ có thể thay đổi, mà quan trọng hơn là đảm bảo an toàn.
Ba vị Tiên quân mấy ngày nay giảng bài còn tốt hơn nhiều lần so với với ông lải nhải mấy trăm năm, thậm chí ông còn nghĩ, nếu thượng tiên có thể ở đây giảng bài mãi, chỉ dẫn đám tiểu yêu về chính đạo thì tốt rồi.
Sơn Trưởng thở dài một tiếng, nói: "Hôm nay thấy các đệ tử vui vẻ như thế, ta cũng vui lây. Tin rằng khi thượng tiên cùng các tiên quân đi rồi, các vị đệ tử cũng sẽ nhớ kỹ thời gian vui vẻ này."
Càng lớn tuổi càng suy nghĩ nhiều, ngày thường cũng thích lải nhải, huống chi Sơn Trưởng vốn là lão yêu nói nhiều.
Đình Hòa nghe xong không nói gì, hắn cùng Đan Đề Tiên quân, Vô Vi Tiên quân chỉ đến dạy một thời gian ngắn, đến tháng ba thông qua khảo hạch là bọn họ sẽ vào dạy học ở học phủ đệ nhất trên thiên giới – Cửu Tiêu các.
Cửu Tiêu các đệ tử đều là tinh anh trong tam giới, đương nhiên đám tiểu yêu ở Di sơn này không thể sánh được.
Trước khi đến đây hắn nghe nói yêu quái ở Di sơn hung ác nham hiểm, những kẻ bị nhốt ở đây nếu không phạm tội ác tày trời, thì cũng là đời sau của yêu quái vô cùng ác độc, để tránh sinh linh đồ thán thì bọn họ đời đời kiếp kiếp đều bị nhốt tại nơi này, vĩnh viễn không thấy mặt trời.
Nhưng tiếp xúc rồi hắn lại thay đổi suy nghĩ.
Đình Hòa thượng tiên nói:" Sơn Trưởng nghĩ gì ta cũng hiểu. Mấy ngày trước quay về thiên giới ta cũng từng nghĩ đến chuyện này, ta cùng hai vị tiên quân nếu có thể đến Di sơn giảng dạy, thì chứng tỏ thiên giới vẫn quan tâm đến Di sơn. Đợi khi ta quay về sẽ đề xuất với Cửu Tiêu các, cho Di sơn học đường vào danh nghĩa của Cửu Tiêu các."
Sơn Trưởng vui mừng:"Thượng tiên ngài...... Những lời ngài nói là thật ư?"
Đình Hòa khẽ gật đầu. Thật ra hắn nghĩ, cách tốt nhất là giải trừ kết giới ở Di sơn, nhưng sau khi tìm hiểu lịch sử của Di sơn rồi thì biết đây là chuyện không thể. Cho mấy tiểu yêu ưu tú ở Di sơn ít thanh danh, để bọ họ có ngày được ngẩng đầu, đây là chuyện mà hắn có thể làm được thôi.
Sơn Trưởng cảm kích lão lệ tung hoành:"Có lời này của thượng tiên, tiểu yêu thực sự thấy vui thay cho các đệ tử. Thượng tiên yên tâm, cho dù ngày sau thượng tiên cùng các vị Tiên quân rời khỏi Di sơn, ta cũng sẽ dạy dỗ bọn nhỏ, cho chúng trở thành yêu tinh tốt. Ta tin tưởng sẽ có ngày tam giới phải thay đổi cái nhìn về Di sơn chúng ta."
Đình Hòa gật đầu, cảm thấy có Sơn Trưởng như ông thì Di sơn có hi vọng.
Sắc trời không còn sớm, Sơn Trưởng không quấy rầy thượng tiên nghỉ ngơi, liền cáo biệt. Đám tiểu yêu trẻ tuổi tinh lực dư thừa, buổi tối kết nhóm chơi vô cùng náo nhiệt. Đình Hòa chậm rãi đi về lều, chỉ thấy bên trong ánh nến mờ ảo, có người đang trải giường chiếu cho hắn. Đình Hòa thoáng kinh ngạc, sau đó đi qua, đứng sau lưng nàng nói: "Không phải trải như vậy, để ta đi."
Nói xong cầm lấy khăn trải giường trong tay A Đào.
Nàng không bao giờ làm việc nhà thì làm sao biết trải giường chiếu? Đình Hòa hỏi:"Sao nàng lại vào đây?"
A Đào thấy hắn xoay người, động tác thành thạo, nói:"Sơn Trưởng bảo ta tới."
Nàng là trợ giảng của hắn, những việc vặt thế này Sơn Trưởng đương nhiên sẽ bảo nàng làm. Có điều... Nàng đâu phải là tiểu yêu người ta nói gì là nghe nấy? Nàng chẳng nghe lời ai hết mà chỉ ngoan ngoãn trước mặt Sơn Trưởng, cho dù ngoài mặt không có biểu hiện gì, nhưng nàng vẫn ghi nhận lời Sơn Trưởng. Nàng cũng không phải một cô đào hoang dã.
Trải nệm giường xong, Đình Hòa quay người nhìn nàng. Thấy lúc không nói chuyện trông nàng ngọt ngào đáng yêu, có điều ít giao thiệp, dễ đắc tội với người ta. Nàng cũng là tiểu yêu ở Di, cho dù tu vi cao tới đâu thì cả đời chỉ có thể ở trong này. Nếu hắn không vô tình đến Di sơn dạy học, thì cũng không gặp được nàng.
A Đào thấy hắn ngơ ngác sững sờ, không còn dáng vẻ thượng tiên tao nhã vô song, da mặt mỏng thường ngày nữa. Nàng không sợ hắn, không sợ thân phận của hắn, chỉ thích trêu chọc hắn. Nhưng lều trại của hắn ở giữa hai vị tiên quân, ngay sát bên cạnh như vậy, lại ngủ màn trời chiếu đất, với tính cách cổ hủ của hắn thì chắc chắn không dám làm chuyện quá giới hạn với nàng đâu.
Thế là chuẩn bị rời đi.
Nào ngờ nàng mới đi được vài bước thì có một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm cổ tay nàng. Nàng dừng bước lại, quay đầu nhìn.
"...... Đêm nay ở lại đi."
......
Đan Đề Tiên quân cùng Vô Vi Tiên quân đang tản bộ về, đến Di sơn mấy ngày này, chỉ có hôm nay thoải mái nhàn nhã một chút. Đan Đề Tiên quân phất phơ quạt giấy, tâm tình rất tốt. Đi đến trước lều, hai người chuẩn bị đi chào hỏi thượng tiên rồi về nghỉ ngơi thì thấy ánh nến trong lều thượng tiên lúc sáng lúc tối, sau lại bày kết giới, hoàn toàn ngăn cách với xung quanh.
Thoáng chốc, không phát hiện động tĩnh bên trong nữa.
Đan Đề Tiên quân nói:"Sao lại bày kết giới? Thượng tiên ngủ sớm vậy à?"
Vô Vi Tiên quân thấy bình thường, nói: "Hôm nay chơi cả ngày, mọi người đều mệt mỏi. Lại nói thượng tiên thích yên lặng, bày kết giới để thanh tĩnh thôi. Đan Đề Tiên quân cũng nghỉ sớm đi."
Có vẻ cũng đúng. Nhưng mà... sao cứ thấy có gì đó không thích hợp nhỉ?