Mật Ngọt Hôn Nhân - Mộ Nghĩa

Chương 65-66




Chương 65


Ba người bạn cùng phòng trong phòng bao nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở cửa, mạnh mẽ sững sốt hai giây, đôi mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm vào gương mặt của đối phương. 

 
“Người này là…… Chu Mạnh Ngôn?!”

 
Tổng giám đốc của Phạn Mộ Ni, người mà khoảng thời gian trước đã đến trường học khai giảng để diễn thuyết, Chu Mạnh Ngôn?! 

 
Các cô uống say hay là bị mù rồi?!

 
Ba người phát hiện ra Chu Mạnh Ngôn đang nhìn Nguyễn Yên thì không nói nên lời mà nhìn chằm chằm: “Tại sao Chu Mạnh Ngôn anh anh anh ấy lại……”

 
“Anh ấy có phải đi nhầm phòng rồi hay không...”

 
Chu Mạnh Ngôn quay đầu lại liếc nhìn các cô, ánh mắt lại nhìn về phía Nguyễn Yên lần nữa, trầm giọng nói:

 
“Không có ý định giới thiệu một chút sao?”

 
“……”

 
Nguyễn Yên thề nếu thời gian quay ngược lại, cô nhất định sẽ không chọn bài hát này cũng như là ca hát bài hát này.

 
Không, cô căn bản sẽ không nói dối chỉ để ở lại nơi này qwq. 

 
Nguyễn Yên bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, cô chậm rãi đi đến bên cạnh Chu Mạnh Ngôn rồi nhìn về phía bạn cùng phòng đang vô cùng kinh ngạc mà khóc không ra nước mắt, còn chưa kịp mở miệng thì eo đã bị ôm lấy, giọng nói của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu của cô: “Tôi là chồng của Nguyễn Yên.” 

 
Dưa của ba vị quần chúng ăn dưa rơi trên mặt đất: ?!?! 

 
Mẹ kiếp?! Chồng?! 

 
Đối tượng kết hôn của Chu Mạnh Ngôn thế mà lại là Nguyễn Yên? 

 
Người mà Nguyễn Yên kết hôn thế mà lại là Chu Mạnh Ngôn?! 

 
Đầu óc của ba người bọn họ như nổ tung, thế giới sụp đổ.

 
Thiệt thòi cho các cô lúc trước còn ở trước mặt Nguyễn Yên tân bốc Chu Mạnh Ngôn lâu như vậy, hóa ra hai người này thế mà lại là vợ chồng! 

 
Còn cái gì mà lớn lên bình thường, không có một mét tám, không có cơ bụng cũng không có giọng nói trầm thấp —— Nguyễn Yên chính là một kẻ lừa đảo!

 
Cả ba người có phản ứng trở lại rồi vội vàng đứng lên, dùng nụ cười gượng để che giấu vẻ mặt kinh ngạc: “Anh, xin chào anh.” 

 
Chu Mạnh Ngôn thản nhiên hỏi: “Bây giờ trễ như vậy rồi còn không quay về, không phải là ký túc xá bị cấm cửa hay sao?” 

 
Dương Mộc sửng sốt, vội giải thích: “Gác cổng của chúng tôi là mười một giờ, bây giờ trở về vẫn còn kịp!”

 
Chu Mạnh Ngôn cúi đầu nhìn về phía cô.


 
Lời nói dối của Nguyễn Yên bị vạch trần ngay tại chỗ: “...” 

 
Cô cắn lưỡi tự sát đây tvt.

 
“Vậy thì tôi sẽ đưa Nguyễn Yên về nhà trước.” Người đàn ông nói.

 
Cả ba người gật đầu như giã tỏi: “Chúng tôi cũng sẽ trở về ngay lập tức đây.”

 
Chu Mạnh Ngôn sờ sờ đầu của cô gái: “Đi lấy túi xách đi.”

 
Người đàn ông bước ra khỏi phòng bao rồi đứng đợi cô ở cửa, Nguyễn Yên bị bạn cùng phòng túm lấy kéo đến trên ghế sô pha: “Cậu vậy mà lại giấu giếm bọn mình lâu như vậy! Cậu tốt thật đấy Nguyễn Yên! Thiệt thòi bọn mình lúc trước còn đưa cậu đi xem diễn thuyết của Chu Mạnh Ngôn, cậu còn bày ra dáng vẻ hoàn toàn không quen biết với anh ấy nữa!” 

 
Ba người bọn họ dùng sức thọt lét Nguyễn Yên, cô gái bật cười cầu xin tha thứ: “Đây không phải là sợ các cậu kích động quá hay sao.” 

 
“Yên Yên, cậu cũng thật sự hạnh phúc đó, thế mà lại gả cho Chu Mạnh Ngôn? Hai người đã quen biết nhau từ rất sớm sao?”

 
Nguyễn Yên do dự rồi nói với bọn họ đó là một cuộc liên hôn thương mại, sau đó làm ra một động tác giữ im lặng: “Giúp mình giữ bí mật nhé, trong trường học chỉ có ba người các cậu là biết thôi, van xin đấy.” 

 
“Yên tâm đi, biết cậu là sợ sẽ gây ra náo loạn cho nên mới lừa bọn mình.” 

 
Dương Mộc cười tủm tỉm: “Cậu xong rồi, tối nay cậu đã bị Chu Mạnh Ngôn bắt trở về, xong đời.”

 
Gương mặt của Nguyễn Yên đỏ lên: “Còn không phải là do các cậu níu giữ mình lại hay sao?” 

 
Nguyễn Yên lấy túi xách rồi nói với các cô nàng: “Vậy thì mình đi trước đây, hẹn gặp lại hôm khác nhé.” 

 
“Nhanh chóng chạy đi đi, bây giờ bọn mình cũng không dám giữ cậu lại đâu.” 

 
Nguyễn Yên đi ra ngoài phòng bao, nhìn thấy người đàn ông đang nghe điện thoại ở cuối hành lang dài bên trái, sau đó bước tới thì nghe thấy anh nói “đã nhận”, anh lại nói thêm vài câu sau đó ngắt điện thoại.

 
Nguyễn Yên bắt gặp ánh mắt anh nhìn qua, nhìn thấy khoé miệng của anh hàm chưa nụ cười:

 
“Lá gan lớn.”

 
“……”

 
Nguyễn Yên hỏi: “Sao anh lại biết em đang ở đây? Không phải là anh... Theo dõi chứ??” 

 
Anh nhéo gương mặt của cô: “Nếu anh sai người đi theo dõi em thì đã bắt em trở về từ sớm rồi.” 

 
“À……”

 
“Đằng Hằng đi ngang qua, thấy được thì vừa lúc nói cho anh biết.”

 
Ôi, Nguyễn Yên không nghĩ tới mình ngàn tính vạn tính nhưng lại không phải là một sự tình cờ. 


 
Anh nhìn cô rồi nói: “Hát rất dễ nghe.”

 
Nguyễn Yên: ?

 
“Anh đứng ở cửa nghe được rất rõ ràng.”

 
“……”

 
Nguyễn Yên cảm thấy cô nên dứt khoát chôn xuống đất thì hơn.

 
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ và lúng túng của cô gái, anh đưa tay lên xoa đỉnh đầu của cô sau đó đặt tay lên vai cô: “Trở về xe rồi lại nói chuyện này nên giải quyết như thế nào.”

 
Nguyễn Yên giống như học sinh tiểu học lẻn ra ngoài đi chơi thì bị phụ huynh bắt gặp, cô bị Chu Mạnh Ngôn đưa ra khỏi KTV, vừa tới cửa thì cửa xe phía sau đã được tài xế kéo ra, hai người cùng ngồi xuống.

 
Sau khi tài xế lên xe, Chu Mạnh Ngôn nói với giọng thản nhiên: “Kéo tấm vách ngăn phía trước xuống.” 

 
Tài xế lập tức hiểu ý: “Vâng.”

 
Trái tim của Nguyễn Yên đập càng nhanh hơn, bờ m ông lén xê dịch về phía cửa sổ xe, Chu Mạnh Ngôn quay đầu lại thì nhìn thấy cô đang co ro ở trong góc. 

 
Nguyễn Yên nhìn thẳng ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ để giảm bớt cảm xúc căng thẳng, đột nhiên cảm thấy thân thể của mình bị hai cánh tay kéo lên, ngay sau khi phản ứng lại được thì cô đã bị người đàn ông ôm ngồi lên trên đùi.

 
Tay của Chu Mạnh Ngôn ôm chặt cô rồi giam giữ trong lòng ngực, váy của cô trải ra trên quần đen của anh, Nguyễn Yên đỏ mặt, thân thể giật giật thì nghe được anh hỏi: “Ngồi như vậy không thoải mái hay sao?”

 
Nguyễn Yên vội vàng gật đầu, gấp không chịu được muốn để anh buông mình xuống, ai ngờ thân thể của cô đột nhiên bị bẻ ngược lại, vài giây sau, tư thế của cô buộc phải thay đổi thành tách ra hai đầu gối, mặt đối mặt ngồi trong vòng tay của anh.

 
Vô cùng ái muội và kiều diễm.

 
“Có thoải mái hay không?” Giọng nói hơi khàn của Chu Mạnh Ngôn dừng ở bên tai của cô.

 
Gương mặt của Nguyễn Yên hoàn toàn đỏ lên, trong lòng khóc chít chít. 

 
Người này đúng là cố ý mà!

 
“Anh không thể nói chuyện đàng hoàng được hay sao...” 

 
Nghe thấy giọng nói ngập ngừng của cô thì anh mỉm cười: “Vừa rồi em co ro ở trong góc cũng không dám nhìn anh, ai mới là người không chịu nói chuyện đàng hoàng hả? Tư thế này rõ ràng càng có thể giao lưu tốt hơn.”  

 
Nguyễn Yên nhớ lại một số hình ảnh mặt đỏ tai hồng, nhớ tới những gì anh đã nói trước đây... Tư thế này có thể giao lưu càng sâu hơn.

 
Nhìn thấy cô thất thần, anh nhẹ nhàng nâng gương mặt của cô lên để cô nhìn anh:

 

“Tại sao lại nói dối?”

 
Nguyễn Yên sửng sốt rồi thành thật thừa nhận: “Em muốn ở lại với bạn cùng phòng nhưng lại sợ anh không đồng ý.”

 
“Anh quản em khi nào, hửm?”

 
“Lúc trước khi em muốn đi diễn kịch, anh có ngăn cản em sao?” 

 
Nguyễn Yên không nói nên lời.

 
Anh nhẹ giọng nói: “Hôm nay đến đây đưa em đi, bởi vì em là một cô gái ở chỗ này lại còn đã uống rượu, anh không yên tâm.”

 
“Vâng……”

 
“Nếu em nói thật với anh thì anh sẽ dặn dò người chăm sóc hoặc là đưa bọn em đi đến một nơi an toàn, có hiểu chưa?” 

 
Nguyễn Yên gật đầu.

 
“Hơn nữa...” Bàn tay của anh vén tóc mai sang hai bên cho cô gái, dựa vào rất gần, giọng nói rất thấp: “Vợ của anh vắng nhà mấy ngày rồi, anh nhớ cô ấy, nhưng không có cách nào để nhốt cô ấy ở trong nhà.” 

 
Tình ý trong trái tim của Nguyễn Yên quay cuồng, cô hơi cúi đầu xuống, giọng nói mềm mại: 

 
“Ngày mai là cuối tuần, em sẽ ở nhà.”

 
Anh yên lặng mỉm cười rồi xoa đầu của cô: “Được rồi, thời gian của hai ngày sau đều là của anh, em chạy loạn khắp nơi, anh cũng không có cách nào để có thể theo đuổi em.” 

 
Gò má của Nguyễn Yên đỏ bừng, cảm thấy lòng bàn tay của anh không chú ý đặt ở trên đùi cô đang không ngừng nóng lên, cô không nhịn được nói: “Ai lại có cách theo đuổi như anh chứ...” 

 
“Thế nào hả?”

 
“Trước khi em đồng ý thì anh không thể động tay động chân đâu đấy.” 

 
Anh nhướng mày: “Vậy thì như thế nào mới được gọi là động tay động chân?” 

 
“Giống như bây giờ.”

 
Nguyễn Yên khẽ vặn người muốn xuống dưới nhưng đột nhiên cảm thấy vòng eo thon thả một tay có thể ôm hết bị ôm chặt, cô bắt gặp ánh mắt đen nhánh của anh, cảm nhận được nơi nào đó bỗng nhiên nổi lên phản ứng thì ngây ngẩn cả người. 

 
Hơi thở nặng nề của Chu Mạnh Ngôn dừng ở bên tai cô, giọng nói khàn khàn: “Em còn chạm vào anh thì anh sẽ động tay động chân ngay lập tức.” 

 
Sắc mặt của Nguyễn yên đỏ bừng ngay lập tức, lúc này đây hoàn toàn không dám động đậy, thậm chí không dám ngồi xuống, sợ mình có thể cảm nhận rõ ràng một lần nữa, cảm giác không khí đều như muốn bốc cháy.

 
Lần đó say rượu, thật ra ngày hôm sau tỉnh lại thì cô gần như đã quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra cho nên khoảng cách từ lần lên giường lần cuối, cô cảm thấy đã rất lâu rồi. 

 
Mà giờ phút này trong tầm mắt của người đàn ông, người đẹp đang ngồi trong lòng ngực, đôi chân đang tách ra trắng nõn như mỡ đọng lại, đây là tư thế Chu Mạnh Ngôn yêu thích nhất, có thể làm cho người khác suy nghĩ miên man vô tận, anh nhận ra bản thân phải có tính tự chủ rất cao mới có thể kìm lại mà không làm điều gì cả. 

 
Đôi môi của người đàn ông như cố ý lại như vô tình cọ qua vành tai của cô, giọng nói khàn khàn: “Yên nhi, trước khi em đồng ý, anh đã đồng ý với em là sẽ không làm điều gì cả, nhưng chờ cho đến khi em đồng ý thì anh sẽ đòi lại tất cả những điều đã thiếu trong khoảng thời gian này.” 

 
Vành tai của cô như bị bỏng trở nên tê dại, tê đến tận trong tim. Cô có thể cảm nhận được, nếu trong tương lai sau khi cô đã đồng ý thì đến lúc đó khi ở trên giường, rốt cuộc người đàn ông sẽ gấp gáp lăn lộn cô gấp bội như thế nào. 

 
Huhuhu. 

 
Thật là quá đáng.


 
***

 
Về đến nhà, Nguyễn Yên trở lại phòng ngủ đi tắm rửa, bước ra khỏi phòng ngủ, cô xuống lầu lấy một cốc sữa chua từ tủ lạnh, khi đi lên lầu, cô vừa lúc nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn mặc quần áo ở nhà đang đứng ở đầu cầu thang, anh đang nhìn cô. 

 
“Em có muốn xem phim không?” Anh hỏi.

 
Nguyễn Yên đi đến trước mặt anh, ngẩn người: “Xem phim ạ? Ở nhà sao?”

 
“Ừm. Ngày mai đưa em đi rạp chiếu phim, hôm nay cứ xem phim ở nhà trước đã.” 

 
Nguyễn Yên mỉm cười: “Vâng ạ.”

 
Anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô rồi đưa cô đi đến phòng chiếu trong nhà, Nguyễn Yên đi vào thì mới phát hiện ra trên bàn trà trước ghế sô pha bày rất nhiều món ăn vặt mà cô thích.

 
“Anh đã chuẩn bị những điều này khi nào thế?” 

 
“Buổi tối sau khi về nhà, vốn dĩ muốn đợi em trở về từ trường học rồi cùng xem với em.” Nhưng tối nay cô suýt chút nữa thì không trở về.

 
Nguyễn Yên cảm thấy ấm áp trong lòng, phát hiện ra anh cũng thật sự quan tâm đ ến cô.

 
Hai người ngồi ở trên sô pha và chọn phim, chọn tới chọn lui, cuối cùng Nguyễn Yên chọn một bộ phim kinh dị Thái Lan có tên [Alone].

 
Anh nhướng mày: “Em có chắc là muốn xem phim này không?” Lỡ chút nữa cô sợ thì phải làm sao bây giờ. 

 
“Xem... Một mình em không dám xem đâu, không phải còn có anh ở bên cạnh sao?” 

 
“Được thôi.”

 
Anh nhấn vào nút play, bộ phim bắt đầu được chiếu. 

 
Nguyễn Yên thuộc tuýp người nhát gan nhưng lại tò mò và thích xem, nhưng khi có ai đó ở bên cạnh, cô sẽ vô cùng phấn khích. 

 
Sau khi bộ phim bắt đầu, cô mở một gói bắp rang và ngồi xếp bằng bên cạnh người đàn ông.

 
Nội dung của bộ phim này kể về người phụ nữ trong một cặp vợ chồng, là người chị gái trong một cặp song sinh dính liền với nhau, nữ chính và em gái có mối quan hệ vô cùng hòa thuận từ nhỏ, nhưng là mãi đến sau này khi hai người yêu cùng một người đàn ông.

 
Nam chính cũng chính là người chồng hiện tại của chị gái, trong lòng hắn chỉ thích chị gái cho nên em gái vô cùng ghen ghét và tìm cách phá hoại mối quan hệ của bọn họ, cuối cùng chị gái dưới sự tức giận nên đã quyết định làm phẫu thuật tách ra, mà người em gái trong lúc phẫu thuật đã phát sinh sự cố nên qua đời. Sau đó nữ chính bắt đầu thường xuyên nhìn thấy hồn ma của em gái mình, dần dần bị suy nhược thần kinh.

 
Bộ phim không được tính là phức tạp nhưng bầu không khí kinh dị được thể hiện rất tốt, ngay khi tiếng nhạc vang lên, Nguyễn Yên - người vốn dĩ vẫn đang ăn bắp rang, thân thể dần dần co rụt lại, bàn tay che đi nửa đôi mắt.

 
Chu Mạnh Ngôn với vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô nhát như chuột, không nhịn được mà bật cười.

 
Sợ hãi như vậy mà vừa rồi còn dám kích động muốn xem phim kinh dị sao?

 
Một lúc sau con quỷ đột nhiên xuất hiện, Nguyễn Yên sợ tới mức hét lên, lập tức bị người bên cạnh ôm vào trong lòng ngực, anh vỗ nhẹ vào lưng cô: “Bị dọa rồi sao?”

 
Nguyễn Yên nghe thấy như vậy, nhìn thấy anh còn căng thẳng hơn so với chính mình thì chui ra từ trong lòng ngực của anh rồi cong môi cười: “Không sao đâu ạ, xem phim còn không phải là như vậy mới k1ch thích hay sao?”

 
“Anh sợ k1ch thích quá em không chịu nổi.”

 
“……” Nói bậy! Cô mới không sợ hãi như vậy đâu.

 

Chương 66


Vì thế mãi cho đến khi Nguyễn Yên bị dọa đến hét chói tai lần thứ ba, Chu Mạnh Ngôn mới dời ánh mắt qua một lần nữa.


 

Nguyễn Yên chột dạ sờ sờ cái mũi thì nghe được người đàn ông nhẹ giọng nói: “Lại đây nào.”


 

Cô do dự rồi ngoan ngoãn ngồi qua bên cạnh anh thì lại bị anh ôm vào lòng một lần nữa, cảm giác được vòng tay ấm áp của anh, tâm trí Nguyễn Yên đều bị anh chiếm lấy trong lúc nhất thời, bộ phim đều hoàn toàn dừng lại ở tầm nhìn phía trên.


 

Nếu cảm giác được cảnh kinh dị trước thì tay của anh sẽ che cho cô trước tiên, so với cô nhắm mắt lại thì còn nhanh hơn.


 

Nguyễn Yên nhớ tới lúc trước bạn cùng phòng ở ký túc xá nói muốn tìm một người bạn trai sẽ cùng xem phim kinh dị với mình, được người đó bảo vệ trong lòng ngực, dỗ dành nói: “Đừng sợ đừng sợ” là chuyện ngọt ngào tới cỡ nào.


 

Nguyễn Yên cảm thấy cô cũng nếm được vị ngọt rồi.


 

Đoạn cốt truyện phía sau của bộ phim đã tới một hồi vòng xoắn cốt truyện*, hóa ra người phụ nữ vẫn luôn sinh hoạt ở bên cạnh nam chính không phải là người chị mà là người em, cô em gái lúc trước xuất phát từ sự ghen ghét nên đã bóp cổ chị gái đến chết sau đó giả làm chị gái để lừa dối tình yêu của nam chính. Cuối cùng người em bị hồn ma của người chị quấn lấy và cùng chết trong đám cháy lớn.


 

*Một plot twist (tạm dịch là vòng xoắn cốt truyện) là một sự thay đổi triệt để theo hướng hoặc kết quả mong đợi của cốt truyện của một cuốn tiểu thuyết, phim, chương trình truyền hình, truyện tranh, video game, hoặc các tác phẩm mang tính tự sự khác.


 

Sau khi bộ phim kết thúc, Nguyễn Yên duỗi người, phát hiện anh lại gần hơn một chút.


 

Chu Mạnh Ngôn hỏi:


 

“Xem xong rồi, có muốn đi ngủ hay không?”


 

“A…… Được ạ.”


 

Khi cô vừa định đặt chân xuống ghế sô pha thì đã bị anh chặn ngang rồi bế lên, bước đến phòng ngủ rồi đặt cô lên giường, anh nằm ở bên cạnh cô, Nguyễn Yên mù mờ: “Anh, anh làm gì thế?” 


 

“Ngủ.”


 

“?!”


 

“Anh lo em sẽ sợ cho nên tối nay anh sẽ ở lại với em.”


 

“……” Nguyễn Yên: “Em chẳng sợ hãi đâu nhé.”


 

Trong phòng chỉ có ánh sáng từ một ngọn đèn mờ ảo, Chu Mạnh Ngôn nhìn ánh sáng nơi đáy mắt của cô, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Nếu em không sợ vậy thì anh đi nhé.”


 

Nguyễn Yên không trả lời, anh làm bộ bước xuống giường thì cô đột nhiên nói: “Anh đợi đã ——“


 

Anh ngừng động tác lại.


 

Nguyễn Yên đỏ mặt: “Nếu không thì anh ở lại đi…… Giường của em chia cho anh một nửa nhé.”


 

Người đàn ông quay lưng về phía cô lặng lẽ cong môi, sau đó đáp lại rồi đi tắt đèn, anh xốc chăn bông lên rồi nằm vào bên trong.


 

Nguyễn Yên nằm thẳng, nhịp tim đập có chút loạn.


 

Căn phòng yên tĩnh một lúc lâu, mãi cho đến khi giọng nói khàn khàn và trực tiếp của anh vang lên lần nữa: “Anh muốn ôm em.” 


 

Sườn mặt của Nguyễn Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, gò má ửng đỏ, nhẹ giọng nói: “Vậy thì anh cứ nghĩ đi.”


 

Giọng nói của cô vừa phát ra thì đã bị anh kéo vào trong lòng ngực.


 

“Này ——”


 

Anh xoay người sang một bên, vòng cô lại ở trong khu vực dưới thân anh, nhẹ nhàng tựa đầu vào cổ cô, khẽ thở dài một tiếng, dịu dàng và lưu luyến: 


 

“Tốt với anh một chút, Yên nhi.” 


 

Nguyễn Yên cảm thấy xung quanh dần dần yên tĩnh lại, không nhúc nhích nữa.


 

“Em buồn ngủ rồi hả?” Giọng nói của anh rầu rĩ.


 

“Làm sao thế?”


 

“Nếu không ngủ được thì anh sẽ tiếp tục trò chuyện với em.” 


 

Nguyễn Yên mỉm cười: “Ngủ đi, em buồn ngủ quá, ngủ ngon nhé.”


 

Anh dần dần mỉm cười: “Ngủ ngon.”


 

***


 

Sáng sớm hôm sau.


 

Sau hừng đông, Nguyễn Yên tỉnh lại từ trong mộng, cô xoay người rồi nằm yên sau đó chậm rãi mở to mắt, quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn đang nghiêng người, ánh mắt mang theo ý cười dừng ở trên gương mặt của cô.


 

Cô ngẩn ra rồi lập tức ngậm miệng đang ngáp lại, có chút lúng túng: “Anh, anh dậy rồi sao?” 


 

“Ừm, tỉnh dậy được một lúc rồi.” 


 

Cô dùng mu bàn tay che gương mặt của mình lại, nghĩ đến vừa rồi tư thế ngủ của mình có phải là rất khó nhìn hay không... 


 

Một lúc sau đôi mắt của cô len lén nhìn anh từ kẽ hở lòng bàn tay, phát hiện anh vẫn đang nhìn cô chằm chằm, gương mặt đỏ bừng: “Sao anh nhìn em hoài thế...” 


 

Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng và đáng yêu của cô gái, anh cười rộ lên: “Đang nhớ lại bài hát mà em đã hát tối hôm qua.” 


 

“...” Có thể đừng nhắc tới việc này nữa có được hay không! 


 

Cô tức giận đến mức thẹn quá hoá giận trở người quay lưng về phía anh, vài giây sau bên hông của cô lại có thêm một bàn tay kéo cô về lại trong vòng tay của anh, lưng của cô áp vào ngực anh.


 

Giọng nói trầm thấp của anh dừng ở sau tai: “Không phải anh đang cười Yên nhi.” 


 

“Mà là cảm thấy em vô cùng đáng yêu.” 


 

Nếu anh phát hiện ra cô đáng yêu như vậy sớm hơn thì tốt rồi.


 

Chủ yếu là khi vừa mới kết hôn, bản thân Chu Mạnh Ngôn chính là một người trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện với người khác, Nguyễn Yên thì bởi vì gia đình có biến cố, cộng thêm môi trường sống xa lạ với anh nên cũng thu tính cách của mình lại, không thể hiện ra khía cạnh hoạt bát vốn có. 


 

Hai người hướng nội ở với nhau chỉ có thể cầu mong rằng giữa bọn họ sẽ không phải xấu hổ như vậy. Mãi về sau anh mới càng ngày càng hiểu cô hơn, biết cô là thuộc dạng con gái có tính cách như thế nào.


 

Nguyễn Yên khẽ nắm lấy chăn bông, bị anh khen cô đáng yêu, trong lòng lại lén cảm thấy ngọt ngào.


 

Sau khi trêu chọc cô, người đàn ông đứng dậy đi rửa mặt, Nguyễn Yên cũng đứng dậy đi thay quần áo.


 

Chờ đến khi cô rửa mặt xong rồi đi ra, Chu Mạnh Ngôn đang đứng ở bên cửa sổ nghe điện thoại: “Ừ, hôm nay chúng ta hẹn gặp đi.” 


 

Nguyễn Yên đi đến trước mặt anh, người đàn ông ngắt điện thoại rồi quay đầu nhìn cô, đáy mắt hơi chìm xuống:


 

“Cơ quan chó dẫn đường bên kia đã gọi điện thoại tới và nói đã tìm được gia đình mới để ghép đôi với Ca Cao, có thể sẽ phải đưa Ca Cao trở về cơ quan ngay trong hôm nay.”


 

***


 

Trên đường đi đến cơ quan chó dẫn đường, Nguyễn Yên ôm Ca Cao, gục mặt xuống lặng lẽ không nói lời nào. 


 

Chu Mạnh Ngôn ngồi ở bên cạnh, nhìn cô vẫn luôn ôm con chó, không nói một lời với anh, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ lại đau lòng. 


 

Anh biết cô gái lương thiện và rất thích động vật nhỏ, thêm vào đó giai đoạn cô vừa mới có Ca Cao ở bên cạnh là giai đoạn cô cảm thấy cô đơn nhất, cũng là giai đoạn anh dồn hết toàn bộ trọng tâm tập trung cho công việc.


 

Khi đó địa vị của Chu Mạnh Ngôn ở trong lòng Nguyễn Yên còn không bằng Ca Cao.


 

Ca Cao dường như đoán ra được kết quả của chuyến đi này là phải chia xa, cũng cảm nhận được sự khổ sở của Nguyễn Yên nên suốt chặng đường bám vào vòng tay của Nguyễn Yên mà liếm cô, cố gắng an ủi cô.


 

Khi đã tới cơ quan chó dẫn đường, Nguyễn Yên đưa Ca Cao xuống dưới, Chu Mạnh Ngôn đưa cô vào thì có một nhân viên công tác đi đến tiếp đón. 


 

Nhìn ra được Nguyễn Yên đang lưu luyến, nhân viên công tác cũng an ủi cô và nói gia đình Ca Cao sẽ đến rất yêu chó và sẽ nhất định chăm sóc Ca Cao thật tốt, nếu bên kia đối xử tệ với Ca Cao thì bọn họ sẽ đưa Ca Cao về cơ quan một lần nữa. 


 

Trước khi tiễn Ca Cao, Nguyễn Yên ngồi xổm xuống và nói chuyện với nó: “Ca Cao, em nhất định phải ngoan ngoãn nhé, hãy thật vui vẻ và ngàn vạn lần đừng quên chị...” 


 

Những người khác theo dõi ở một bên, có thể nhận thấy được tình yêu của Nguyễn Yên dành cho Ca Cao.


 

Cuối cùng Ca Cao bị nhân viên cơ quan đưa đi, thấy cô ấy biến mất khỏi tầm mắt, hốc mắt của Nguyễn Yên đỏ hoe, người đàn ông bên cạnh ôm cô vào lòng, cô khẽ nắm lấy góc áo của anh, đôi mắt ẩm ướt.


 

Chu Mạnh Ngôn dùng lòng bàn tay bao bọc gáy của cô rồi thấp giọng an ủi cô.


 

Nguyễn Yên nghẹn ngào: “Về sau em còn có thể nhìn thấy Ca Cao nữa không...”


 

“Có thể, về sau anh sẽ nói một tiếng với người trong cơ quan, chỉ cần chúng ta liên lạc được, chúng ta sẽ có thể đến thăm Ca Cao.” Anh rũ mắt nhìn cô rồi lau nước mắt cho cô: “Cũng đâu phải là sẽ không còn gặp lại được nữa, ừm?” 


 

“Hơn nữa người bị mù tiếp theo mà Ca Cao sẽ giúp đỡ nói không chừng cũng giống như Yên nhi lúc trước, vô cùng cần có người làm bạn thì sao? Mặc dù chúng ta sẽ lưu luyến Ca Cao rời đi, nhưng nhất định sẽ có một người khác trong một gia đình sẽ cảm thấy vui mừng và biết ơn bởi vì Ca Cao đã đến.”


 

Nguyễn Yên gật đầu: “Em biết rồi, chỉ là em cảm thấy lưu luyến……”


 

“Anh hiểu mà.”


 

Anh ôm chặt lấy cô: “Sau này Ca Cao không còn ở cạnh bên nữa, anh sẽ dành càng nhiều thời gian cho em hơn, anh đảm bảo em sẽ không còn cảm thấy được sự cô đơn nữa.”


 

Hãy để cho anh bù đắp lại khoảng thời gian đã thiếu kia. 


 

***


 

Sau khi Ca Cao rời đi, tâm trạng của Nguyễn Yên chậm chạp trong vài ngày.


 

Cô không để cho người giúp việc thay đổi trang trí trong phòng giải trí cho chó, tất cả đồ vật vốn có đều được giữ lại nguyên vẹn, món đồ chơi đã tặng cho Ca Cao cũng không được cất đi.


 

Giống như là Ca Cao vẫn còn ở đây vậy.


 

Chu Mạnh Ngôn cũng thường xuyên ở bên cạnh cô nhiều hơn, đưa cô đi ra ngoài ăn, đưa cô đi dạo phố và xem phim, anh vẫn luôn dịu dàng và kiên nhẫn quan tâm cảm xúc của cô. 


 

Nguyễn Yên cũng không để cho bản thân buông thả rồi sa vào trong tâm trạng xấu, trong lòng cô cũng chậm rãi điều chỉnh và khai thông trở lại. Sau khi liên lạc với gia đình của người bị mù nơi Ca Cao đang ở hiện tại, có lần họ đã mở video, Nguyễn Yên nhìn thấy Ca Cao vẫn rất hoạt bát và vui vẻ, trái tim của cô cũng trở nên yên ổn. 


 

Vào cuối tuần, Chu Mạnh Ngôn nhận được lời mời từ một người bạn và dự định sẽ đưa Nguyễn Yên lên một chiếc du thuyền sang trọng chơi mấy ngày. Anh đi bàn công việc, Nguyễn Yên đi với anh để thả lỏng tâm trạng. 


 

Vào sáng sớm thứ bảy, Chu Mạnh Ngôn đưa Nguyễn Yên lên du thuyền, lộ trình của chiếc du thuyền này là ở gần biển Lâm Thành, tổng cộng có bốn ngày ba đêm, trên du thuyền có đầy đủ cơ sở vật chất nên chi phí rất cao, lần này đi cùng còn có Đằng Hằng, Bạch Nhàn Dật và những người khác chơi trong một vòng tròn được xem như là một trò giải trí tiêu khiển.


 

Sau khi đi lên thuyền, Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn trước tiên để hành lý vào phòng.


 

Chu Mạnh Ngôn đã đặt một trong tổng cộng chỉ có ba căn phòng sang trọng hạng nhất nhìn ra đại dương trên chiếc du thuyền này, căn phòng được trang bị ban công lớn rộng sáu mươi lăm mét vuông Anh, phòng tắm được trang trí gần như toàn bộ bằng pha lê trong suốt, ngâm mình trong bồn tắm là có thể nhìn thấy cảnh đại dương bên ngoài.


 

Nguyễn Yên đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn toàn cảnh biển hai trăm bảy mươi độ, ánh mắt sáng lấp lánh, Chu Mạnh Ngôn đi đến phía sau rồi ôm lấy cô: “Em có thích không?”


 

Cô gật đầu: “Vô cùng đẹp ạ.” 


 

“Mấy ngày nay chúng ta sẽ ở đây chơi thật vui vẻ, có điều khi anh làm việc, có lẽ anh sẽ không thể đi cùng em.” 


 

“Không sao đâu ạ, dù sao thì bây giờ em có thể nhìn thấy được, anh cũng không cần phải lo lắng cho em, khi anh bận thì em sẽ tự mình tìm việc vui.” Cô cười.


 

“Được, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé.” 


 

Khi cả hai người bước ra khỏi phòng, Chu Mạnh Ngôn nhận được cuộc gọi từ Đằng Hằng, muốn bọn họ đến phòng chơi bi da trên tầng hai của du thuyền, mấy người bọn họ đang chơi ở nơi đó.


 

Sau khi xuống lầu, mấy người gặp mặt nhau rồi nói chuyện phiếm vài câu, có người từ lĩnh vực kinh doanh đến gặp Chu Mạnh Ngôn, Nguyễn Yên vốn định đi đến tiệm cà phê ở bên ngoài mua chút đồ uống thì nghe thấy Đằng Hằng gọi cô lại: “Nguyễn Yên, em có muốn đi tìm chị Trạm Tĩnh không? Chị ấy cùng với bạn đang ở phòng mát xa bên cạnh đấy.”


 

Nguyễn Yên kinh ngạc: “Chị Trạm Tĩnh cũng tới sao?”


 

“Đúng vậy, hôm qua chị ấy mới vừa trở về Lâm Thành.”


 

Trong khoảng thời gian này Trọng Trạm Tĩnh đi bàn chuyện hợp tác ở các tỉnh khác cho nên Nguyễn Yên vẫn chưa nói với cô ta về chuyện đã phục hồi thị lực, cô muốn nói trực tiếp với cô ta.


 

Nguyễn Yên đáp lời rồi lập tức đi tìm Trọng Trạm Tĩnh.


 

Khi đến gần phòng mát xa bên cạnh, bên trong giống như là hành lang dài trong khách sạn, bên cạnh là những gian phòng mát xa riêng, có rất nhiều phòng đã đóng cửa lại, bên trong là một không gian sáng sủa, giày cao gót của cô bước lên trên tấm thảm, tiếng động rất khẽ.


 

Cô chậm rãi đi về phía trước, khi đi ngang qua một căn phòng có cửa được mở ra thì vừa khéo nghe thấy một giọng nữ quen thuộc được truyền ra từ bên trong: 


 

“... Tâm trạng của cô ấy không tốt nên không đến đây.” 


 

Nguyễn Yên lập tức nghe ra đó là giọng nói của Trọng Trạm Tĩnh. 


 

Nhìn thấy cửa phòng đang mở, Nguyễn Yên đang định bước vào thì giọng nói thứ hai vang lên từ bên trong: “Cho nên Triệu Nguyệt cứ như vậy mà bị Chu Mạnh Ngôn xử lý sao? Còn cho vợ của anh ta đi cửa sau nữa, giỏi thật đấy.”


 

Bước chân của Nguyễn Yên đột nhiên dừng lại.


 

Giọng nói của Trọng Trạm Tĩnh được truyền đến từ bên trong: “Là bởi vì mình, nếu lúc trước khi Triệu Nguyệt nói với mình rằng cô ấy muốn thay đổi kịch bản của Nguyễn Yên, mình ngăn cô ấy lại thì tốt rồi, mình cũng không nghĩ đến Chu Mạnh Ngôn lại tình cờ phát hiện ra, vốn dĩ dựa trên tính cách của Nguyễn Yên thì cô ta nhất định sẽ không tố cáo với Chu Mạnh Ngôn.” 


 

“Triệu Nguyệt cũng chỉ muốn trút giận thay cậu thôi, nếu đổi lại là mình thì mình cũng nhất định sẽ làm như thế với cô ta. Rốt cuộc thì cậu đã nghĩ như thế nào vậy hả, thế mà lại còn trở thành bạn với cô ta? Cậu điên rồi sao?”


 

“Mặt ngoài là khách sáo thôi, chẳng lẽ mình phải thể hiện ra là mình rất ghét cô ta hay sao? Lần trước mình nói ở trước mặt Nguyễn Yên rằng Chu Mạnh Ngôn sẽ đi nước ngoài, cậu ấy lập tức nhận ra, ngày hôm sau cậu ấy nói với mình là không nên xen vào chuyện của người khác, nếu mình trở mặt với Nguyễn Yên, cậu có cảm thấy Chu Mạnh Ngôn cũng sẽ trở mặt với mình hay không?” 


 

Nguyễn Yên ngẩn người, vài giây sau, cô đi vài bước vào bên trong thì nhìn thấy có hai người phụ nữ ở bên trong phòng đang tập trung chọn tinh dầu.


 

Cô lắng nghe giọng nói thì nhìn thấy gương mặt của Trọng Trạm Tĩnh, trùng khớp với dáng vẻ cô đã nhìn thấy trong vòng bạn bè lúc trước. 


 

Người bạn: “Mình không hiểu được thẩm mỹ của Chu Mạnh Ngôn, tại sao lại thích một người mù cơ chứ? Không phải là do lên giường quá nhiều nên sinh ra cảm giác sao?”


 

Sắc mặt của Trọng Trạm Tĩnh lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên: “Đây không phải cũng là một trong những nét quyến rũ nhất của cô ta hay sao.”


 

“Thôi đi.” Người bạn nhìn về phía cô ta: “Hôm nay Chu Mạnh Ngôn đến, anh ta sẽ dẫn theo vợ của anh ta sao?” 


 

“Chắc là như vậy.”


 

“Đợi một lát nữa cậu dẫn mình đi xem cô ta, mình muốn nhìn thử xem cô ta là dạng người như thế nào.” 


 

“Ừ……”


 

Nguyễn Yên xoay người, lặng lẽ không một tiếng động đi ra khỏi phòng mát xa.


 

Trở lại phòng chơi bi da, Chu Mạnh Ngôn vừa lúc đi ra ngoài thì nhìn thấy cô, anh lập tức nắm lấy tay cô: “Anh còn đang muốn đi tìm em đây.”


 

Nguyễn Yên mỉm cười: “Không phải anh đang bận hay sao?”


 

“Một lát nữa có cuộc họp lúc mười giờ.” 


 

Nguyễn Yên nhìn về phía cảnh biển bên ngoài du thuyền: “Em muốn đi ra ngoài tắm nắng, em đã bôi kem chống nắng rồi.”


 

“Đi thôi.”


 

Chu Mạnh Ngôn đưa cô đi đến trên boong tàu bên ngoài, mở cửa ra thì lập tức cảm nhận được gió biển dễ chịu thổi đến.


 

Mùa này vừa vặn thích hợp, mặt trời sẽ không quá gắt, nhiệt độ cũng không quá nóng, hai người bước tới bên lan can, nhìn cảnh biển mênh mông bất tận, Nguyễn Yên cong miệng lên: “Thật sự quá hưởng thụ!” 


 

“Nếu em thích thì sau khi trở về anh sẽ mua một chiếc du thuyền, sau này em muốn đi chơi thì sẽ lập tức đi.” 


 

Nguyễn Yên chớp chớp mắt: “Sao em lại có cảm giác anh giống với một thổ hào* thế?”


 

*Thổ hào (tiếng Trung: 土豪, tǔháo) là một thuật ngữ cũng như là ngôn ngữ mạng tiếng Trung được dùng để chỉ đến những người giàu có.


 

Cô vừa nói xong thì đã bị anh nhéo mấy cái.


 

Sau khi Chu Mạnh Ngôn bận công việc, Nguyễn Yên nằm trên ghế tựa, đeo kính râm, trên bàn bên cạnh đặt một ly nước trái cây, chỉ lặng lẽ nhìn biển rộng đều cảm thấy vô cùng thích ý.


 

Một tiếng sau, cô chợp mắt trong chốc lát rồi mở mắt ra, qua một lúc thì trong tầm nhìn nơi khoé mắt bỗng nhiên xuất hiện hai người.

 

 

Nguyễn Yên thông qua kính râm nhìn thấy cách đó hơn năm mét, Trọng Trạm Tĩnh cùng với người bạn bước ra ngoài, tầm mắt quét nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng dừng lại ở trên người cô phía bên này. 


 

Hai người cũng không bước tới mà là đứng tại chỗ nhìn cô, cho rằng cô không nhìn thấy, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ ngay trước mặt cô. 


 

Nguyễn Yên nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, lặng lẽ quan sát mọi hành động của bọn họ thông qua cặp kính râm.


 

Ở phía bên kia, người bạn chỉ về phía Nguyễn Yên đang nằm ngồi và hỏi: “Chính là cô ta sao?” 


 

Trọng Trạm Tĩnh: “Ừ.”


 

Người bạn cười nhạt một tiếng: “Chỉ trông thế này thôi sao, ngoại trừ trắng ra thì đẹp ở nơi nào hả? Hơn nữa cô ta là một người mù thì có thể nhìn thấy biển sao?” 


 

Trọng Trạm Tĩnh cười lạnh, sau đó nói: “Đi thôi, vẫn phải đi lên chào hỏi một chút.”


 

Khi hai người vừa mới chuẩn bị tiến lên thì lại đột nhiên nhìn thấy Nguyễn Yên ngồi dậy từ trên ghế dựa sau đó đứng lên rồi quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, ngay sau đó —— 


 

Giống như là có thể nhìn thấy các cô vậy, nâng bước chân đi về phía bọn họ.


 

Nguyễn Yên mặc một chiếc váy liền áo kiểu Pháp màu xanh nhạt phong cách Hepburn, làn váy hơi cuốn theo gió biển, ánh mặt trời rơi trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp và trắng như sứ của cô, mái tóc đen và đôi môi đỏ mọng, trong sự trong sáng lại mang theo chút tươi đẹp. 


 

Nguyễn Yên đi từng bước một đến trước mặt hai người. 


 

Đứng yên.


 

Sau đó cô tháo kính râm ra, bắt gặp ánh mắt của cô, đôi mắt đẹp như mặt biển lấp lánh những con sóng lung linh.


 

Nguyễn Yên cong môi lên rồi mở miệng:


 

“Chị Trạm Tĩnh, lâu rồi không gặp.” 


 

Trọng Trạm Tĩnh hóa đá tại chỗ ngay lập tức.