Người đàn ông rời đi, để lại cho cô không gian ở chung một mình với ba.
Trong lòng Nguyễn Yên tràn đầy cảm xúc, cô khẽ mỉm cười rồi thì thầm:
“Ba ba ơi, con đã vượt qua được rồi, có phải ba cũng sẽ nhanh chóng vượt qua được có đúng không?
Con tin tưởng ba nhất định sẽ tỉnh lại, Âu Lạp cần ba, con cũng cần ba, còn có rất nhiều người đều nghĩ đến ba. Ba nhất định phải… cố gắng thêm một chút.”
Sau khi thăm Nguyễn Vân Sơn, Chu Mạnh Ngôn lại đi cùng với Nguyễn Yên đến gặp bác sĩ lần nữa để cho cô tự hiểu rõ tình trạng hiện tại của ba mình.
Bác sĩ nói là người nhà thì phải duy trì thái độ lạc quan, tin tưởng vào một ngày nào đó có thể sẽ có kỳ tích xảy ra.
Đi ra khỏi tòa nhà màu trắng, Nguyễn Yên hỏi: “Anh đón ba của em ra ngoài như vậy mà bên nhà họ Nguyễn không nói cái gì hay sao?” Cô còn tưởng rằng bọn họ sẽ không đồng ý.
Chuyện này khi vừa mới bắt đầu quả thật khiến cho người nhà họ Nguyễn bất mãn, đặc biệt là Phùng Trang, cho rằng Chu Mạnh Ngôn không có tư cách quản những chuyện như vậy.
Nhưng mãi cho đến khi Chu Mạnh ném Ngôn phương pháp điều trị tiêu cực đối với Nguyễn Vân Sơn của viện điều dưỡng lúc trước đến trước mặt người nhà họ Nguyễn thì những người kia mới hoàn toàn không nói nên lời.
Tư tưởng đen tối và ích kỷ của Phùng Trang cùng với Nguyễn Ô Trình đã rõ như ban ngày.
Phùng Trang không muốn Nguyễn Vân Sơn tỉnh lại là bởi vì sợ ông sẽ tính sổ chuyện bà ta đối xử với Nguyễn Yên, nếu như thế thì về sau bà ta cùng với Nguyễn Linh còn có địa vị gì ở nhà họ Nguyễn nữa.
Còn Nguyễn Ô Trình không muốn em trai tỉnh lại là bởi vì ông ta muốn mình vẫn luôn ngồi ở vị trí chủ tịch.
Chu Mạnh Ngôn đáp lại với giọng nhàn nhạt: “Không nói cái gì cả, đã đồng ý.”
Bọn họ đi về hướng chiếc xe, gió đêm gợi lên mái tóc dài mảnh đen nhánh của cô, khóe môi của cô khẽ gợi lên một nụ cười, bỗng nhiên chân thành nói: “Cảm ơn anh, Mạnh Ngôn.”
Chuyện này đã được nhắc đến từ trước đó rất lâu rồi, không nghĩ đến anh vẫn luôn nhớ kỹ.
Cô còn nhớ rõ lần trước khi tới thăm ba, ngay lúc đó cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Nguyễn, gặp phải hoàn cảnh khốn cùng như vậy, không biết phải đưa ra lựa chọn như thế nào. Cô khóc ở trước giường bệnh của ba, cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi thêm được nữa.
Nhưng mà hiện tại mọi thứ đều đang dần tốt hơn.
“Về sau em có thể đến thăm ba của em bất kỳ lúc nào cũng được.”
“Vâng ạ.”
Chu Mạnh Ngôn nhìn về hướng dãy núi phía xa, sau một lúc lâu mới nói: “Mấy ngày kế tiếp anh sẽ rất bận, có lẽ đều sẽ ở công ty, sẽ không về nhà.”
Nguyễn Yên sửng sốt một chút rồi gật đầu: “…Em biết rồi.”
***
Quả thật giống như lời nói của Chu Mạnh Ngôn, kể từ buổi tối đi đến viện điều dưỡng, Nguyễn Yên đã hai ngày không nhìn thấy anh ở nhà, anh vẫn luôn nghỉ ngơi ở công ty.
Cô loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của Giang Thừa cùng với Chu Mạnh Ngôn, có vẻ như là gần đây bọn họ đang chỉnh hợp các ngành hàng xa xỉ dưới trướng Phạn Mộ Ni, tóm lại là cực kỳ bận rộn.
Vào buổi sáng, Nguyễn Yên ở nhà thì nhận được cuộc gọi đến từ Tần Tích, Tần Tích quan tâm hỏi cô trong khoảng thời gian gần đây thế nào, bà cũng đoán được tính cách con trai nên nói có phải Chu Mạnh Ngôn vẫn luôn bận rộn công tác hay không.
Nguyễn Yên chỉ có thể ăn ngay nói thật, Tần Tích than thở: “Đứa nhỏ này chính là như vậy đấy, ham việc như mạng vậy, vốn dĩ nó không cần phải tiếp quản công ty sớm như vậy nhưng nó lại nói muốn tiếp nhận, ba ba cũng muốn để cho nó rèn luyện cho nên lập tức đồng ý. Bình thường mẹ cũng thường xuyên chẳng nói được mấy câu với nó nhưng thật ra Yên Yên ở nhà một mình buồn chán lắm đúng không?”
“Không sao đâu ạ, bình thường con hay đọc sách này đó, ngược lại còn có thể giết thời gian.” Nguyễn Yên ngoan ngoãn trả lời.
“Ừm, cũng may là con tâm lý như vậy.” Không biết sao Tần Tích lại khẽ “xuýt” một tiếng, Nguyễn Yên nghe thấy thì hỏi bà bị làm sao thế.
“Haiz… Mấy ngày nay mẹ vẫn luôn bị đau thắt lưng, vừa mới đứng lên nên cảm thấy có hơi khó chịu.”
“Đau thắt lưng sao? Mẹ có muốn đến bệnh viện khám không ạ?”
“Mẹ đã khám rồi, có điều mẹ cảm thấy thuốc tây này nọ không có nhiều hiệu quả lắm, chắc là già rồi nên thân thể càng ngày càng kém đi.”
Đau thắt lưng…
Nguyễn Yên nhớ tới ba cũng đã từng thường xuyên khó chịu trong người, chỗ nào cũng dễ bị đau nhức, thế nhưng dùng một ít thuốc bắc lại khỏe hơn một chút: “Mẹ ơi, mẹ có muốn thử thuốc bắc một chút không ạ?”
“Ở bên chỗ mẹ lại không bán.”
Nguyễn Yên nói có thể mua giúp một ít ở Lâm Thành sau đó gửi cho Tần Tích qua đường bưu điện, có một số bệnh vẫn nên dùng phương thuốc bắc mới tốt.
Tần Tích sợ làm phiền cô, Nguyễn Yên nói không sao đâu, cô đã từng đi mua với ba rồi nên có kinh nghiệm.
Mặc dù cô cùng với Chu Mạnh Ngôn chỉ là hôn nhân thương mại nhưng Nguyễn Yên cảm thấy cha mẹ anh xứng đáng nhận được sự hiếu thuận, cô không có cách nào biến cảm tình cũng trở nên lạnh nhạt giống như việc công xử theo phép công như vậy.
Hơn nữa Tần Tích đối với cô vô cùng dịu dàng, đôi khi giống như mẹ của cô vậy, ai đối tốt với cô thì cô cũng sẽ thiệt tình lại với người đó.
Nguyễn Yên nhớ rõ cô có biết một bà cụ ở vùng nông thôn Lâm Thành, bà cụ ấy hiểu rõ về thuốc bắc, trong nhà chuyên về các loại dược liệu thuốc bắc, cô đã từng đi mua cùng với Nguyễn Vân Sơn, hiệu quả sau khi dùng cũng không tệ lắm.
Nguyễn Yên cảm thấy có thể đi qua đó xem thử thế nào.
***
Bởi vì muốn tranh thủ thời gian nên ngày hôm sau cô và Diệp Thanh xuất phát lên đường trên chiếc xe riêng.
Lái xe dọc trên đường đi tới nông thôn là phong cảnh giản dị, không khí trong lành tự nhiên, Nguyễn Yên đón gió, tâm trạng rất tốt nên cùng với tài xế và Diệp Thanh ba người bắt đầu trò chuyện với nhau.
Tài xế Phạm Trác năm nay bốn mươi lăm tuổi, là tài xế chuyên trách của Nguyễn Yên, bình thường cô ra ngoài đều là do ông lái xe, dáng vẻ của ông hơi giống với diễn viên kịch ngắn Tống Hiểu Phong, là một người thật thà, lúc nói chuyện mang theo khẩu âm, còn vô cùng thích cười.
Vốn dĩ lúc trước mỗi lần ra ngoài thì trong xe đều rất yên tĩnh, đương nhiên Phạm Trác cũng sẽ không nói chuyện với Nguyễn Yên, hôm nay xem như là một cơ hội để mọi người gần gũi với nhau hơn.
“Phu nhân, tôi còn tưởng rằng bình thường cô tương đối hướng nội, không thích nói chuyện đấy.” Phạm Trác sờ sờ đầu cười nói.
Nguyễn Yên mỉm cười: “Thật ra tôi rất thích tán gẫu với mọi người…”
Diệp Thanh: “Tính cách của phu nhân giống với tôi, lúc ở cạnh người thân quen thì sẽ nói khá nhiều nhưng vừa đến hoàn cảnh lạ lẫm, đặc biệt là chỗ đông người thì sẽ tương đối hướng nội.”
“Ừm.” Hơn nữa cô không nhìn thấy nên cũng thích ứng rất chậm.
“Không sao đâu phu nhân, thật ra tôi cũng thích nói chuyện với mọi người, sau này nếu cô cảm thấy buồn chán thì tôi sẽ nói chuyện phiếm gì đó với cô, con gái nhà tôi nhỏ hơn so với cô một chút ngược lại chê tôi nói quá nhiều.”
Nguyễn Yên mỉm cười: “Được ạ.”
Trò chuyện suốt một quãng đường, chiếc xe chậm rãi chạy tới vùng nông thôn, sắc trời cũng dần dần tối sầm xuống từ lúc nào.
Xe đi qua một cây cầu rồi chạy vào ngôi làng, dọc theo con đường bùn đất có phần gập ghềnh, Nguyễn Yên dựa vào trí nhớ của mình để diễn tả đại khái về tuyến đường đi, cũng may bà cụ sống ở khu vực trong cùng ngôi làng nên còn tính là dễ dàng tìm thấy.
“Phu nhân, không biết chỗ cô nói có phải là ở phía trước không, cô có muốn đi xuống xem thử trước hay không? Xe không thể lái vào trong được nữa.” Phạm Trác nói.
“Được ạ.”
Vì thế Diệp Thanh đỡ Nguyễn Yên xuống dưới, Phạm Trác đi đậu xe.
Hai người đi về phía trước, Diệp Thanh nhìn thấy có cửa của ngôi nhà có một cái cọc gỗ lớn bị chặt, chính là giống như trong hồi ức của Nguyễn Yên vừa rồi, bọn họ đi đến trước cửa rồi gọi vài tiếng, cánh cửa có chốt gỗ kẽo kẹt một tiếng được mở ra, một bà cụ đầu tóc bạc trắng, lưng còng tập tễnh đứng ở phía sau cánh cửa.
“Các người tìm ai thế?”
Nguyễn Yên nghe được giọng nói thì cảm thấy bản thân không tìm lầm, cong khóe môi lên: “Bà ơi, có phải nhà bà bán dược liệu thuốc bắc không ạ? Bà còn nhớ cháu không? Cháu là Yên Yên đã từng đi với ba của cháu đến đây mua thuốc…”
Bà cụ nhìn kỹ Nguyễn Yên vài lần thì nhận ra: “Yên Yên à, bà nhớ rồi, mau vào, mau vào nào.”
Nguyễn Yên cùng với Diệp Thanh bước vào cửa, bên trong là một cái sân trước rất rộng, có trồng một cây liễu lớn, bên cạnh là rào tre nuôi nhốt gà vịt.
Bà cụ vào tới trong nhà thì quay đầu lại nhìn thấy Diệp Thanh đang dìu Nguyễn Yên bước đi khá chậm rãi rồi lại nhìn đến đôi mắt của cô, kinh ngạc nói: “Đôi mắt của cháu bị làm sao thế này?”
Nguyễn Yên kể cho bà cụ nghe về vụ tai nạn giao thông, bà cụ tỏ vẻ thương tiếc, không nghĩ đến một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy thế mà lại lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn như thế: “Vậy ba của cháu đâu rồi?”
“Hiện tại ông ấy… vẫn luôn nằm ở trên giường.”
Bà cụ cảm thán vài tiếng rồi để cho các cô ngồi xuống trước, còn bà thì đi vào bếp rót nước.
Bà cụ đặt ly nước vào trong tay Nguyễn Yên rồi ngồi xuống ở bên cạnh: “Bà vẫn còn nhớ rõ năm ngoái khi ba cháu tới tìm bà thì vẫn còn rất nhanh nhẹn, không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, đôi mắt của cháu chữa trị như thế nào rồi? Có phải hôm nay tới tìm bà là để lấy thuốc bắc cho đôi mắt hay không?”
“Không phải đâu ạ, là lấy thuốc giúp mẹ cháu thôi, hiện tại đôi mắt của cháu vẫn còn đang được trị liệu nhưng hiệu quả tương đối chậm.”
“Ôi, hay là cháu châm cứu thử xem?”
Bà cụ nói có một số phương pháp khám bệnh mà người xưa sử dụng hiệu quả nhiều hơn so với Tây y, nói không chừng châm cứu sẽ có giúp ích đối với Nguyễn Yên: “Bà biết một thầy thuốc Đông y rất giỏi, ông ấy cực kỳ nổi tiếng ở Lâm Thành, bà cũng đã từng gặp ông ấy rồi, bà cho cháu số điện thoại, cháu có thể đi tìm hiểu một chút.”
“Vâng ạ, cháu cảm ơn bà.”
Bà cụ đi vào trong phòng chép một dãy số đưa cho Nguyễn Yên sau đó lại hỏi cô hôm nay muốn tới lấy thuốc gì, Nguyễn Yên kể các triệu chứng bệnh của Tần Tích, bà cụ có dày dặn kinh nghiệm, kể một vài phương thuốc rồi lập tức bắt đầu giúp cô chuẩn bị dược liệu.
Nguyễn Yên trò chuyện với bà cụ, nhanh chóng đến giờ ăn cơm, bà cụ mời ba người Nguyễn Yên giữa trưa ở lại ăn một bữa cơm, Nguyễn Yên không đành lòng từ chối sự nhiệt tình của bà cụ nên đành phải đồng ý.
Bà cụ vừa bày đồ ăn lên bàn thì có một giọng nói được truyền đến từ phía cửa: “Bà nội ơi, cháu đã về rồi đây.”
“Cháu trai à, lại đây ăn cơm nào.”
Một cậu bé mặc áo dài tay màu xanh trắng đi đến, bà lão xoa đầu cậu bé: “Còn nhớ chị Yên Yên của con không?”
“Ôi, chị Yên Yên!”
Cậu bé kích động chạy đến trước mặt Nguyễn Yên, Nguyễn Yên cũng nhớ rõ cậu bé, cậu bé chính là một đứa trẻ mồ côi được bà cụ giữ lại và nuôi dưỡng, tên mụ là Đằng Đằng, được bà cụ nuôi lớn từ khi còn bé, mặc dù năm nay chỉ mới có bảy tuổi nhưng vô cùng ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Mọi người ngồi xuống ở trước bàn gỗ tròn, Đằng Đằng nói trời sắp mưa rồi, cậu sợ mắc mưa nên chạy từ trường học về tới nhà.
Quả nhiên bọn họ động đũa chưa được vài phút thì bên ngoài đùng đoàng một tiếng, trời đổ mưa to.
Diệp Thanh và Phạm Trác giúp bà cụ thu quần áo trong sân vào, bà cụ nói: “Không sao đâu, cứ tiếp tục ăn cơm đi, đoán chừng cơn mưa dông này chỉ một lát là tạnh thôi.”
Đằng Đằng đảo cơm trong chén: “Bà nội ơi, thầy của bọn con bảo có lẽ học kỳ tiếp theo không thể đi học nữa.”
“Tại sao thế?”
“Bởi vì toà nhà kia của trường học sắp sụp đổ rồi, thầy giáo nói sẽ không thể đi học khi tòa nhà đã trở nên nguy hiểm, bà nội ơi, sau này con có thể đi học ở đâu đây?”
“…Không sao đâu, bà sẽ nghĩ cách.”