Chương 13
Người đàn ông bế Nguyễn Yên ra ngoài.
Trong phòng ngủ, dưới ánh đèn mờ tối ái muội, một cái giường cực lớn được đặt ở vị trí trung tâm, bên ngoài cửa sổ sát đất bên cạnh là cảnh đêm lãng mạn, mà cạnh đó nữa có đặt một cái sô pha.
Cả người cô gái ướt sũng, Chu Mạnh Ngôn đặt cô trên sô pha trước.
Anh nhìn cô, mấy giây sau xoay người đi đến phòng tắm gần đó, lấy hai cái khăn tắm đi ra.
Sau khi trải một cái khăn lên giường, anh bế cô lên lần nữa rồi đặt lên đó, kế tiếp dùng cái còn lại lau người cho cô.
Theo những nơi khăn tắm lau qua, tầm mắt của người đàn ông cũng vô ý lướt qua từng chỗ trên thân thể cô. Cho dù cách một cái khăn tắm, anh cũng có thể cảm nhận được thân thể mềm mại không xương đó.
Ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm.
Trong mơ mơ màng màng, ý thức của Nguyễn Yên từ từ khôi phục lại. Sau khi cô tỉnh táo thì phát hiện ra mình đang nằm trên giường. Trong bóng tối, dường như thân thể cô đang bị người nào đó đụng chạm. Cô bị dọa sợ, cả người căng cứng, vừa muốn mở miệng, bên cạnh đã vang lên giọng của người đàn ông:
"Là tôi."
Cô ngạc nhiên đến ngây người. . . là Chu Mạnh Ngôn sao? !
Trong đầu Nguyễn Yên trống rỗng, mơ mơ hồ hồ: "Có phải vừa rồi tôi bị choáng vì ngâm nước nóng không. . ."
Đặt một cái khăn tắm lên người cô, Chu Mạnh Ngôn không làm động tác dư thừa nữa, cô nghe thấy giọng nói bình thản của anh: "Ừm."
Cô lập tức ngồi nửa người dậy, kéo khăn tắm che trước người, vô cùng túng quẫn: "Xin lỗi. . ." Cô cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Trong phòng yên tĩnh mấy giây, sau đó cô nghe thấy âm thanh người đàn ông rời khỏi phòng ngủ.
Cô chán nản vỗ đầu.
Cô cũng quá ngu ngốc, xấu hổ chết đi được QAQ.
Nguyễn Yên lần mò tìm mép giường, đang muốn bước xuống thì nghe thấy tiếng bước chân lần nữa truyền tới từ cửa.
"Cầm váy ngủ vào trong đi, bên cạnh chính là phòng tắm." Chu Mạnh Ngôn đi tới, đặt đồ trên giường, ánh mắt anh nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của cô thì trầm giọng mở miệng.
"Cảm ơn. . ."
Trong lúc yên lặng, Nguyễn Yên cảm thấy anh đang đứng trước người cô trong bóng tối, vẫn luôn nhìn cô, trong không khí tràn ngập hương thơm thúc giục người ta trầm mê của tinh dầu hoa hồng. Bầu không khí dần trở nên ái muội, đầu óc cô không nhịn được nghĩ đến một hình ảnh, nhịp tim đột nhiên tăng vọt.
Cả người nóng lên, lúc cô có cảm giác mình sắp không thở nổi, giọng nói của người đàn ông rốt cuộc cũng vang lên: "Tôi lên lầu."
Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như cũ, đập vỡ toàn bộ suy nghĩ lung tung bậy bạ của cô.
"Ừm. . ."
Sau khi anh rời khỏi phòng, Nguyễn Yên nằm vật xuống giường, thở ra một hơi.
Cô đang suy nghĩ cái gì vậy chứ! Không thể xảy ra bất cứ chuyện gì đâu! Chu Mạnh Ngôn hoàn toàn không thể nào có cảm giác với cô được chưa? Nguyễn Yên cảm thấy nhất định là mình ngâm suối nước nóng nên mới bị ngu người như vậy.
Mà ở bên kia.
Chu Mạnh Ngôn bước vào một gian phòng ngủ khác, khóa cửa lại, bước vào bên trong, sau đó cởi từng chiếc cúc áo ra.
Anh để ngực trần rồi đi vào phòng tắm.
Mở vòi hoa sen, anh vặn nút điều chỉnh nước ấm sang hướng bên phải nấc cuối cùng của nước lạnh.
Chu Mạnh Ngôn nhắm mắt, một vài hình ảnh lại chạy qua đầu anh một lần nữa.
Làn da trắng nõn của cô gái giống như đồ sứ thượng hạng, váy lụa mỏng như cánh ve trong suốt lộ ra ánh sáng dưới ngọn đèn trên đỉnh đầu, vạt vát rất ngắn, khung xương bắp thịt của đôi chân dài mảnh mai kia cũng đều đặn cân xứng.
So với cái đêm trong phòng ngủ ở nhà cũ, mỗi một chỗ trên người cô lại càng rõ ràng hơn. . .
Trong đêm tối.
Tiếng nước trong phòng tắm cùng với những âm thanh đè nén vang lên rất lâu mới dừng lại.
. . .
Sáng sớm hôm sau khi Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn gặp nhau lần nữa, hai người đều rất ăn ý làm như chuyện tối hôm qua không hề xảy ra.
Từ trang viên suối nước nóng, hai người trở lại thành phố.
Sau khi đưa Nguyễn Yên về nhà, chiếc Rolls Royce chạy đến công ty Âu Lạp.
Nửa giờ sau xe dừng lại, người ngồi kế ghế lái xuống xe rồi mở cửa hàng ghế sau. Chu Mạnh Ngôn xuống xe, dùng một tay cởi nút áo vest đen cất bước đi vào, Giang Thừa đi theo sau lưng.
Ra khỏi thang máy, hai người đi đến bộ phận của ban quản lý cấp cao, lúc này có nhân viên tiến lên nghênh đón: "Xin chào Chu tổng, bọn họ đã chờ trong phòng họp."
Cửa phòng họp được mở ra, mười mấy vị thành viên hội đồng quản trị đã ngồi bên trong, cũng như các nhân viên quản lý cấp cao như giám đốc tài vụ và giám đốc kỹ thuật của Âu Lạp.
Người đứng đầu chính là Nguyễn Ô Trình.
Mà người ngồi đầu tiên ở bên phải bàn hội nghị là Phùng Trang, trừ Chu Mạnh Ngôn ra thì trước mắt bà ta là cổ đông lớn thứ hai của công ty.
Người bên trong đồng loạt nhìn về phía người đàn ông đang từ cửa đi vào, trong lòng kiêng dè, biểu tình trên mặt không giống nhau.
Hôm nay là lần thứ hai Chu Mạnh Ngôn tham gia hội nghị ở Âu Lạp với chức vụ giám đốc điều hành, mà hôm nay những gì sẽ được biểu quyết trong hội đồng quản trị chính là đề án cải cách mà anh đã chính thức đưa ra tại hội nghị của bộ phận quản lý cấp cao hai ngày trước.
Hội nghị bắt đầu, đầu tiên là phó tổng giám đốc Du Chá giới thiệu nội dung đề án.
Từ khi được sáng lập ra tới nay, Âu Lạp vẫn luôn kiên trì với việc chế tạo thủ công, đi theo con đường hàng cao cấp, chi phí cao, giá thành cao. Bởi vì chi phí của dây chuyền sản xuất và giá nhân công quá đắt, thêm vào đó kiểu dáng thiết kế không đổi mới, gò bó bảo thủ cho nên dần mất đi khả năng cạnh tranh tại thị trường trong nước, doanh số bán hàng vẫn liên tục giảm.
Mà đề án Chu Mạnh Ngôn đưa ra chính là đưa vào hai dây chuyền sản xuất tốt hơn và các nhân tài kỹ thuật từ một công ty con của Phạn Mộ Ni, công ty sản xuất đồng hồ SMINA, bên cạnh đó mời các kỹ sư chế tạo ra nó làm cố vấn kỹ thuật, giải quyết vấn đề của dây chuyền sản xuất trước.
SMINA là thương hiệu mới nổi lên trong ngành sản xuất đồng hồ những năm gần đây. Sau khi Chu Mạnh Ngôn tiếp quản, nó đã nhanh chóng chuyển mình và được định hình là một thương hiệu cao cấp. Những năm gần đây SMINA chủ yếu tấn công vào thị trường Châu Âu và giá trị thị trường liên tục tăng, giá cổ phiếu cũng đã tăng từ hơn 4 Euro lên 10 Euro, trở mình không chỉ một lần và theo đó giá trị của Phạn Mộ Ni cũng được nâng cao.
SMINA chính là đường đi tốt nhất cho Âu Lạp.
Chu Mạnh Ngôn đề xuất để Âu Lạp kết hợp cách làm thủ công truyền thống với khoa học kỹ thuật hiện đại, thay đổi dạng đồng hồ cũ đắt tiền ban đầu, biến nó thành mặt đồng hồ điện tử thông minh, thiết kế ra các mẫu mã khác nhau, gần gũi hơn với cuộc sống.
Đồng thời tăng cường xuất khẩu, mở rộng sang thị trường quốc tế. Trong nước phải tiến cử các kỹ sư bậc cao và nhân tài kỹ thuật. Trước tiên là phải giảm nhẹ giá thành đồng hồ đeo tay, chiếm lĩnh thị trường trong nước, bên cạnh đó tăng cường quảng cáo để tăng mức độ nhận biết của Âu Lạp.
"Ngoài những nội dung ở trên, còn có một việc. . . là cắt giảm biên chế một bộ phận nhỏ nhân viên và giảm lương bổng của các quản lý cấp cao." Người đàn ông nói.
Mọi người đều nhìn về phía anh.
Trong lòng Nguyễn Ô Trình căng thẳng, lập tức lên tiếng phản đối: "Nếu như vậy. . . sẽ dẫn tới sự bất mãn của tầng dưới, hơn nữa rất nhiều người là nhân viên kỳ cựu của Âu Lạp." Thật ra thì có vài người thông qua quan hệ của ông ta tiến vào công ty.
"Nguyễn tổng, nếu như ông muốn Âu Lạp phát triển, nhất định phải cắt đi lợi ích của một số người."
Giám đốc tài vụ Cam Lư đan mười ngón tay vào nhau, mở miệng: "Chu tổng, những điều ngài đề xuất trông có vẻ đơn giản nhưng sẽ làm tăng chi phí hoạt động của công ty một cách nhanh chóng, không những thế còn tiêu tốn một số lượng lớn tài lực. Tôi cảm thấy đề xuất tối ưu hóa và tích hợp trên quy mô ban đầu lúc trước của Chủ tịch Nguyễn, trước mắt là một đề án phù hợp nhất đối với Âu Lạp, một công ty vừa vượt qua khó khăn."
Cam Lư, người luôn đứng về phía Nguyễn Ô Trình, nói lại những gì hắn đã thảo luận với Nguyễn Ô Trình trong phòng làm việc ngày hôm qua, quyết không để thế lực của Chu Mạnh Ngôn thâm nhập vào Âu Lạp .
"Nhưng xét về lâu dài, đúng là đề xuất của Chu tổng tốt hơn." Giám đốc kỹ thuật, Tôn Chính Dương nói.
Cam Lư trợn mắt nhìn qua: "Ông chắc là không biết tình trạng kinh doanh trước mắt của công ty nhỉ? Nếu theo như đề xuất của các người, chỉ sợ rằng chẳng chống đỡ nổi tới lâu dài đâu."
Du Chá: "Nhưng bây giờ nếu còn giữ nguyên hiện trạng này, doanh số của Âu Lạp vẫn sẽ không cách nào tăng lên được. Nghiên cứu của bộ phận thị trường đã cho thấy, Âu Lạp ngày càng ít được giới trung lưu trong nước yêu thích. Nếu Âu Lạp vẫn luôn đi theo con đường cao cấp thì sẽ không cách nào bắt kịp xu hướng của thị trường."
Mọi người không ngừng tranh cãi, sắc mặt Nguyễn Ô Trình nặng nề: "Chu tiên sinh, tôi vẫn không đồng ý với đề án của ngài, rủi ro quá cao. Ngài muốn biến Âu Lạp thành SMINA thứ hai nhưng tôi lại không muốn đánh cược khi rủi ro cao như vậy."
Chu Mạnh Ngôn từ chối cho ý kiến: "Vậy cứ bỏ phiếu biểu quyết trước đi."
Người trong bộ phận quản lý cấp cao cũng không tham gia bỏ phiếu, chỉ có Nguyễn Ô Trình, Phùng Trang, và tám vị giám đốc độc lập ở tại chỗ này bỏ phiếu theo nguyên tắc một người một phiếu.
Mọi người bắt đầu bỏ phiếu, trước khi Phùng Trang bỏ phiếu, bà ta liếc nhìn Nguyễn Ô Trình. Hai người đối mắt với nhau trong giây lát rồi sau đó cùng cúi đầu.
Sau khi bỏ phiếu kết thúc, Du Chá là người tổng hợp kết quả bỏ phiếu.
Tại đây tổng cộng có mười một người và kết quả sau cùng của cuộc bỏ phiếu là. . .
Đồng thuận với đề án của Chu Mạnh Ngôn, năm vị.
Phản đối, sáu vị.
Bàn tay nắm chặt gậy của Nguyễn Ô Trình dần buông lỏng, nói với Chu Mạnh Ngôn:
"Chu tiên sinh, kết quả đã rất rõ ràng, chỉ ít hơn một phiếu thì cũng là kết quả."
Người đàn ông đặt hai chân đang bắt chéo xuống, sớm đã dự liệu được mọi chuyện, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ nói: "Nhưng tôi nhớ công ty còn có một quy định đặc biệt."
Trong lòng Nguyễn Ô Trình căng thẳng.
"Nếu như phiếu phản đối chiếm hơn một phần ba tổng số phiếu bầu, người đưa ra đề án sẽ có quyền mở đại hội cổ đông, tiến hành bỏ phiếu lại." Chu Mạnh Ngôn xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út, "Tôi đã yêu cầu mở đại hội cổ đông vào trung tuần tháng mười, biểu quyết lại lần nữa."
Mọi người xôn xao.
Anh nhìn về phía Nguyễn Ô Trình đang sa sầm mặt, cười nhạt: "Kết quả vẫn còn chưa định."
. . .
Thời gian rảnh rỗi sau mười hai giờ trưa, Nguyễn Yên nghe vài đoạn dẫn phim và kịch nói kinh điển ở trong phòng.
Thật ra thì từ nhỏ cô đã được học rất nhiều nhạc cụ cũng như là kỹ năng, có rất nhiều điểm mạnh nhưng thứ cô yêu thích nhất thật ra lại là diễn kịch nói.
Vốn dĩ khi học cấp ba cô đã hy vọng mong muốn thi vào học viện điện ảnh nhưng ba lại một mực muốn cô học tài chính, tương lai có thể tới công ty làm việc. Cô rất vâng lời và cũng không muốn làm ba thất vọng nên cuối cùng vẫn học tài chính, nhưng cô cũng không từ bỏ phần yêu thích đối với bộ môn hý kịch của mình.
Trước khi bị mù, thật ra cô là một diễn viên kịch nói. Cách diễn là tự cô học, bởi vì tình cờ quen biết được một thầy giáo ở học viện điện ảnh Y, vào những lúc ngoài giờ học cô được đưa đi bắt đầu đóng kịch nói.
Vốn dĩ cô vừa nhận được vai nữ số một trong một vở kịch nói cách đây không lâu nhưng vì bị mù nên lần biểu diễn này tự bị hủy bỏ. Hiện tại cô cũng không thể động đến những thứ có liên quan đến biểu diễn.
Bây giờ cô chỉ có thể thông qua đôi tai, nghe rồi nghiền ngẫm giọng điệu của bọn họ khi nói chuyện, tưởng tượng ra biểu tình của bọn họ rồi củng cố những cảm giác diễn xuất đó.
Cô ôm hy vọng suy nghĩ, nếu như đôi mắt có thể từ từ tốt lên, tương lai sẽ có một ngày cô sẽ được trở lại sân khấu.
Bước vào thế giới của những màn trình diễn, thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Lúc chạng vạng tối, Nguyễn Yên nhận được điện thoại của Chu Mạnh Ngôn.
Đầu kia nói: "Tối nay có một buổi tiệc rượu cần chúng ta cùng nhau tham dự. Bây giờ tôi sẽ cho tài xế đưa em qua đó trước."
"Tiệc rượu?"
Chu Mạnh Ngôn nói tối nay có tiệc đầy tháng của một đứa cháu nhỏ cần anh tham dự nhưng lúc này công ty vẫn còn có chút chuyện cần giải quyết nên để tài xế đưa Nguyễn Yên đến chỗ đó trước, anh sẽ dặn dò thân thích bên kia tiếp đãi cô.
Mặc dù hôn lễ của hai người vẫn còn chưa diễn ra nhưng bây giờ Nguyễn Yên được xem như là một thành viên của nhà họ Chu.
Nguyễn Yên đáp ứng: "Được."
Sau đó Chu Mạnh Ngôn gọi điện thoại cho thím Hứa Vấn Bình.
Đầu kia nghe nói anh muốn dẫn Nguyễn Yên tới, đầu tiên sửng sốt một chút sau đó mới đáp: "Được, không có gì đâu, cháu cứ bận tiếp đi, lát nữa thím sẽ tiếp đãi cháu dâu thật tốt."
Ngắt cuộc gọi, Hứa Vấn Bình nhìn điện thoại chợt nhớ đến tin nhắn ngắn ẩn danh mà điện thoại nhận được mấy ngày trước.
Trong đó viết: Cuộc sống riêng tư của vợ của Chu Mạnh Ngôn, Nguyễn Yên rất hỗn loạn, cùng người đàn ông khác mập mờ không rõ.
Còn gửi kèm theo rất nhiều hình ảnh.
Hứa Vấn Bình nhớ lại, đáy mắt dần trầm xuống.
Nếu Nguyễn Yên đúng là người như vậy, bà nhất định sẽ không để một cô gái như thế trèo vào cửa nhà họ Chu đâu.
*Giám đốc độc lập đề cập đến những người giữ vị trí giám đốc nhưng lại độc lập với các cổ đông của công ty. Họ không phục vụ trong công ty, không có mối liên hệ kinh doanh hay nghề nghiệp quan trọng với công ty và cũng không phải là người quản lý công ty. Nhiệm vụ của họ chỉ là đưa ra các phán đoán độc lập, tư vấn về các vấn đề của công ty. (Baidu.com)
Chương 14
Nửa giờ sau xe dừng ở trước cửa nhà hàng tổ chức tiệc đầy tháng.
Trừ mẹ Chu và ba Chu ra thì đây là lần thứ hai Nguyễn Yên phải đi gặp thân thích bên nhà họ Chu. Không có Chu Mạnh Ngôn bên cạnh, cô tạm thời phải tự mình đối mặt, nói không căng thẳng là giả.
Nhưng mà chắc cũng không cần căng thẳng quá đâu, chắc chắn đây chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi.
Nguyễn Yên khiến bản thân thả lỏng một chút rồi xuống xe.
Diệp Thanh đi vào nhà hàng cùng cô. Đến lầu hai, hai cô tìm được phòng Hồng Nhạn, nơi tổ chức tiệc đầy tháng. Một nhà Chu Nhĩ Kiến đứng ở cửa tiếp khách nhìn thấy cô: "Ơ, người đó có phải là vợ của Mạnh Ngôn không?"
"Giống lắm giống lắm. . ."
"Giống y như bác gái nói vậy, hình như cô ấy thật sự không nhìn thấy. . ."
Hứa Vấn Bình xoay đầu lại nhìn về phía cô, phát hiện dáng vẻ cô giống như đúc cô gái trong ảnh, thậm chí còn đẹp hơn.
Nhưng cô ta cho rằng chỉ dựa vào sắc đẹp là có thể gả vào nhà họ Chu được sao? Huống chi còn là một cơ thể bị thiếu sót.
Nguyễn Yên được dẫn lên phía trước, Chu Nhĩ Kiến cười nhẹ mở miệng: "Đây chính là Yên Yên nhỉ?"
"Vâng. . ."
Nguyễn Yên nghe bọn họ giới thiệu bản thân. Người đứng trước mặt chính là chú của Chu Mạnh Ngôn, Chu Nhĩ Kiến, thím Hứa Vấn Bình, em trai họ và chị họ. Mà nhân vật chính của buổi tiệc đầy tháng hôm nay chính là tiểu thiên kim của người chị họ này.
Sau khi biết được vai vế của bọn họ, Nguyễn Yên chào hỏi một cách khôn khéo.
Hứa Vấn Bình quan sát cô, vẻ mặt thản nhiên: "Đứa nhỏ Mạnh Ngôn này, kết hôn cũng quá tùy hứng. Trước đó cũng không để chúng ta gặp bên nhà gái một chút để hiểu Yên Yên nhiều hơn một chút."
Nguyễn Yên hơi ngớ ra, Chu Nhĩ Kiến ôn hòa nói:
"Giới trẻ hiện nay ấy mà, cũng không còn phổ biến chuyện hôn nhân chớp nhoáng gì đó nữa với lại Mạnh Ngôn cũng đã lớn như vậy, trong lòng nó nhất định rất rõ ràng."
Hứa Vấn Bình khẽ giễu cợt: "Bây giờ thân phận của Mạnh Ngôn là gì chứ? Có thể kết hôn tùy tùy tiện tiện như vậy sao? Tôi là người nhìn Mạnh Ngôn lớn lên, dĩ nhiên biết cô gái thế nào thích hợp với nó."
Em họ Chu Thiên phản bác: "Mẹ cũng không phải là anh họ, sao lại biết được có hợp hay không, hơn nữa anh họ và chị dâu Nguyễn Yên cũng đã lãnh chứng rồi."
Hứa Vấn Bình không ngờ con trai mình sẽ nói giúp người ngoài, giận dữ trừng mắt nhìn qua, Chu Thiên cũng trợn mắt nhìn lại. Hứa Vấn Bình hòa hoãn lại cảm xúc, nhìn về phía Nguyễn Yên, cười khan hai tiếng:
"Yên Yên, ý của thím không phải là nói con không tốt, chỉ là việc hôn nhân quả thật rất quan trọng."
Nguyễn Yên không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể gật đầu.
"Chị dâu, anh Mạnh Ngôn đâu? Vẫn chưa tới sao?"
"Anh ấy chắc sẽ tới ngay thôi."
"Thiên Thiên, con dẫn chị dâu vào ngồi trước, trò chuyện với mấy người họ hàng khác một chút, bọn họ cũng chưa gặp mặt đâu." Chu Nhĩ Kiến nói.
Hứa Vấn Bình giống như đang nghĩ gì đó, nói: "Không sao, để tôi dẫn vào cho."
Vì vậy Nguyễn Yên bị Hứa Vấn Bình đưa vào trong, bà ấy lại nói: "Chúng ta trò chuyện một chút đi, thím cũng chưa có thời gian nói chuyện phiếm với con đâu."
"Được. . ."
Nguyễn Yên không biết chuyện gì nhưng cũng chỉ có thể đi theo Hứa Vấn Bình đến phòng nghỉ, sau đó Hứa Vấn Bình lại bảo Diệp Thanh rời đi trước.
"Ngồi đi."
Nguyễn Yên và Hứa Vấn Bình ngồi đối diện nhau, Hứa Vấn Bình hỏi: "Yên Yên à, con năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi ba tuổi."
"Vậy chắc vẫn còn học đại học nhỉ?" Hứa Vấn Bình nhìn cô, "Dáng vẻ đẹp như vậy, con trai theo đuổi con hẳn cũng nhiều lắm, trước đây đã có mấy người bạn trai rồi?"
"Con. . . trước đây chưa từng có bạn trai."
"Chưa từng có à?"
Làm sao có thể? Chẳng lẽ những tấm ảnh chụp cô ta và người đàn ông khác ở chung với nhau đều là giả sao?
"Yêu đương cũng không phải chuyện gì ghê gớm đâu, có mấy người thì cứ nói mấy người."
Nguyễn Yên có chút lúng túng, giải thích sơ qua một lần, cô quả thực chưa từng yêu đương, bởi vì nhiều lý do khác nhau mà lòng cô chẳng dấy lên một đốm lửa tình yêu nào.
Hứa Vấn Bình nghe cô nói xong, chân mày nhíu lại: "Chưa từng yêu, vậy. . . có phải bình thường con chơi với con trai tương đối nhiều không?"
"Sao ạ?" Nguyễn Yên nghe không hiểu.
Hứa Vấn Bình có chút khó chịu về thái độ hỏi một không biết ba của Nguyễn Yên, "Nguyễn Yên, tôi lấy thân phận trưởng bối nói chuyện với cô, cô định giả ngu mãi sao?"
Nguyễn Yên càng bối rối, "Thím, con thật sự không hiểu ý của ngài."
"Hôm nay tôi tìm cô nói chuyện, một mặt là đại diện cho ý tứ của cha mẹ Mạnh Ngôn. Tôi cũng nói thật với cô, nhà họ Chu chúng tôi tuyệt đối sẽ không để một cô gái không sạch sẽ. . ."
Bà còn chưa dứt lời, cửa đã truyền đến một giọng nam lạnh lùng:
"Thím."
Nguyễn Yên nghe thấy giọng của Chu Mạnh Ngôn, sửng sốt một chút. Hứa Vấn Bình cũng hơi kinh ngạc, thu vẻ mặt nghiêm túc lại, đứng lên, cười: "Mạnh Ngôn, cuối cùng con cũng tới rồi?"
"Ừm."
Chu Mạnh Ngôn làm việc xong thì tới đây, vừa nãy nghe Chu Thiên nói Hứa Vấn Bình dẫn Nguyễn Yên tới nơi này nên anh đến tìm hai người.
Người đàn ông thấy bên trong chỉ có hai người đơn độc ngồi đối diện nhau. Anh phát hiện bầu không khí không đúng lắm, cất bước tiến vào nhưng Hứa Vấn Bình lại đi tới cửa ngăn anh lại: "Con qua đây, thím có chút chuyện muốn nói riêng với con."
Chu Mạnh Ngôn im lặng một lát rồi cùng bà ra khỏi phòng nghỉ.
Tới cửa, Hứa Vấn Bình đóng cửa lại, thấp giọng nói: "Mạnh Ngôn, liên quan tới Nguyễn Yên. . . Thím cảm thấy có một số việc có thể con và cha mẹ con không biết, nhưng thím nhất định phải nói với con một chút."
"Sao vậy?"
"Thím cảm thấy cuộc hôn nhân này của con quá qua loa, trước đó con cũng không dẫn cô kia về gặp mặt trưởng bối chúng ta một chút. Trước hết không nói vấn đề đôi mắt, cô gái này không đoan chính, không biết giữ chừng mực, căn bản không xứng với con."
Hứa Vấn Bình không nhìn sắc mặt Chu Mạnh Ngôn, tự mình lấy điện thoại ra rồi đưa cho anh xem tin nhắn mấy ngày trước nhận được:
"Con nhìn xem cô ta âm thầm có quan hệ thân mật như vậy với người đàn ông khác, hơn nữa còn là sau khi hai đứa lãnh chứng, để người ngoài nhìn thấy sẽ nói thế nào đây? Mạnh Ngôn, con nói xem điều kiện của con tốt như vậy, cần gì phải tìm một cô gái danh tiếng không tốt, đến lúc đó người khác chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta, nhà họ Chu chúng ta cũng sẽ mất mặt, con nói có đúng không?"
Hứa Vấn Bình khoác lên vỏ bọc trưởng bối, tận tình khuyên bảo, tự mình nói đến nỗi bản thân cũng cảm thấy cảm động: "Mạnh Ngôn, thím nói với con những chuyện này là vì muốn tốt cho con. Cha mẹ con ở nước ngoài, rất nhiều chuyện đều không biết, thím phải thay con kiểm tra. . ."
Ai ngờ Hứa Vấn Bình còn chưa nói hết, giọng nói lạnh như băng của Chu Mạnh Ngôn đã trực tiếp ngắt lời bà:
"Tôi tự biết Nguyễn Yên là loại người nào."
Hứa Vấn Bình kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức đối diện với khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ không vui của người đàn ông: "Việc hôn nhân của tôi còn chưa tới phiên người khác phán xét."
Anh không quan tâm chuyện của Nguyễn Yên và những người khác nhưng sẽ không cho phép người ngoài bịa đặt đồn nhảm, chạy đến trước mặt anh đánh giá này nọ, hoa tay múa chân với quyết định mà anh đã đưa ra.
"Sao con lại nói chuyện với thím như vậy? Thím cũng vì tốt cho con. . ."
"Nếu muốn tốt cho tôi thì thím ít xem những loại tin tức không đâu này một chút."
Giờ phút này người đàn ông đã không còn kiên nhẫn để nghe tiếp, trực tiếp đẩy cửa phòng nghỉ rồi đi vào.
Nguyễn Yên không hiểu chuyện gì, nghe có người đi vào rồi dừng lại trước mặt cô:
"Vào trong thôi."
Giọng nói của Chu Mạnh Ngôn hơi trầm, dường như vừa rồi đã xảy ra chuyện gì đó:
"Được. . ." Nguyễn Yên đáp một tiếng rồi đứng lên.
Chu Mạnh Ngôn dẫn Nguyễn Yên tới phòng bao tổ chức tiệc rượu, Hứa Vấn Bình ngẩn ra tại chỗ, vô cùng tức giận. Lát sau Chu Thiên đi tới, "Lại làm sao vậy?"
"Con nói thử xem, anh họ con trước đây lễ phép với mẹ như vậy, bây giờ lại vì Nguyễn Yên mà dám chống đối mẹ. Mẹ vừa nói cuộc hôn nhân này không thể được. . ."
Chu Thiên bó tay, "Mẹ, mẹ có thể đừng tin vào những hình ảnh không biết từ đâu tới kia không? Mẹ biết là thật hay giả sao? Vừa nghe tiếng gió đã cho đó là mưa, hơn nữa chuyện anh họ tìm vợ liên quan gì đến mẹ, mẹ cũng không phải mẹ anh ấy."
"Con còn nói giúp cho anh con hả? Mạnh Ngôn là đứa trẻ mẹ nhìn từ nhỏ đến lớn, cũng giống như là con của mẹ vậy, mẹ có thể không để ý sao?"
"Lại cái bài này nữa, đó là con ruột của mẹ sao?"
Hứa Vấn Bình: ". . . Con!"
Con trai kéo bà đi ra ngoài, "Mẹ ruột của con ơi, mẹ đừng làm mấy bà cô trong ủy ban khu phố được không?"
Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn ở phía bên kia đi tới phòng bao. Cô nghĩ đến đoạn đối thoại vừa rồi, suy nghĩ một chút vẫn nên nói cho Chu Mạnh Ngôn biết thì tốt hơn: "Mới vừa rồi thím tìm tôi hỏi chút vấn đề rất lạ. . ."
Anh cất giọng lãnh đạm: "Không cần quan tâm."
". . . Ồ, được." Cô không thể làm gì khác hơn ngoài đáp ứng.
. . .
Tiệc rượu buổi tối, vì Chu Mạnh Ngôn ngồi bên cạnh Nguyễn Yên, vài người họ hàng có mặt ở đó cũng không dám trực tiếp hỏi đông hỏi tây. Bọn họ biết Chu Mạnh Ngôn tuyệt đối không phải là loại người nói chuyện thân thiện.
Hứa Vấn Bình nhìn sắc mặt anh, trong lòng cũng sinh kiêng dè. Bà biết nếu thật sự chọc giận Chu Mạnh Ngôn, chắc chắn sẽ phá hư quan hệ giữa hai nhà.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Chu Mạnh Ngôn đưa Nguyễn Yên về nhà. Xe dừng trước biệt thự, người giúp việc đi ra, dẫn Nguyễn Yên đi vào trước.
Sau đó người đàn ông bước xuống xe, đứng bên cạnh xe châm một điếu thuốc. Anh nhìn về phía Giang Thừa:
"Đuôi số điện thoại gửi hình vợ tôi cho cậu lần trước là bao nhiêu?"
Giang Thừa kiểm tra điện thoại: "Số đuôi là 0438."
Chu Mạnh Ngôn nhớ đuôi số này giống với đuôi số đã gửi hình tới trong điện thoại Hứa Vấn Bình tối nay.
"Chu tổng, ngài muốn làm gì sao?" Giang Thừa đi theo bên cạnh Chu Mạnh Ngôn, đương nhiên cũng biết nhìn mặt đoán ý.
Khói thuốc lượn lờ khiến cảm xúc trên mặt người đàn ông trở nên mơ hồ. Anh rũ mi mắt, dụi tắt điếu thuốc:
"Có qua có lại, trả cho Nguyễn Linh một đồ vật."
. . .
Hôm sau, trong biệt thự nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Linh lười biếng ngồi trên sô pha, được người giúp việc sửa móng tay.
Hôm nay là cuối tuần, cô ta từ trường học trở về, định làm một bộ móng thật đẹp để buổi chiều dạo phố cùng bạn.
"Cô làm tôi đau đó."
Nguyễn Linh đột nhiên cau mày, nữ giúp việc hoảng sợ nói: "Xin lỗi Nhị tiểu thư. . ."
Nguyễn Linh trừng mắt, lười so đo với cô ta.
Qua một lúc, một người giúp việc từ cửa đi tới, "Nhị tiểu thư, bên ngoài có vị tiên sinh tìm ngài."
"Ai vậy?"
"Người đó nói mình là trợ lý của Chu Mạnh Ngôn tiên sinh."
"Trợ lý của Chu Mạnh Ngôn sao?" Nguyễn Linh ngạc nhiên, "Anh ta đến đây làm gì?"
Nguyễn Linh ra ngoài biệt thự, thấy Giang Thừa đứng ở cổng, trong tay cầm một cái hộp.
Cô đi tới trước mặt hắn: "Anh tìm tôi có chuyện gì không?"
Giang Thừa khẽ cười, đưa cái hộp trong tay cho cô: "Nguyễn Linh tiểu thư, đây là vật Chu tổng bảo tôi mang đến cho ngài."
Nguyễn Linh nhận lấy cái hộp khắc hoa theo kiểu chạm rỗng bằng gỗ màu đỏ sẫm trong tay anh, cảm thấy vô cùng tinh xảo xinh đẹp, mừng thầm trong lòng.
Đây sẽ không là quà mà Chu Mạnh Ngôn đưa đến cho cô ta chứ?
Cô ta lập tức mở ra, thấy bên trong là một tấm thiệp mừng màu trắng được một dải ruy băng màu đỏ đô buộc lại.
"Đây là cái gì. . ."
"Nguyễn Linh tiểu thư mở ra sẽ biết."
Cô ta tràn đầy mong chờ mở ra. . . lập tức nhìn thấy mấy chữ màu vàng bắt mắt nhất được in trên giấy: "Chu Mạnh Ngôn & Nguyễn Yên" .
Nguyễn Linh ngây ra hai giây mới có phản ứng: "Thiệp mời hôn lễ. . . hôn lễ? !"
Thời gian cử hành hôn lễ được viết trên đó chính là vào cuối tuần tới. Nguyễn Linh khiếp sợ, cô ta cho rằng mình đã gửi rất nhiều tin đồn về đời tư của Nguyễn Yên cho Chu Mạnh Ngôn và thân thích của nhà họ Chu, vậy mà anh hoàn toàn không tin điều đó, cuối cùng vẫn muốn cưới Nguyễn Yên sao ? !
Giang Thừa thừa nhìn cô ta trợn mắt há mồm, cất giọng lạnh băng:
"Nguyễn Linh tiểu thư, ngài ngầm động tay động chân, Chu tổng đều biết rõ. Sở dĩ lúc trước Chu tổng không xử lý những chuyện này, không phải là vì ngài ấy tin tưởng mà là vì ngài ấy rất bận, cũng chẳng muốn tiêu tốn chút sức lực nào vào việc của ngài nhưng xin ngài đừng hết lần này đến lần khác khiêu chiến với ranh giới nhẫn nại cuối cùng của Chu tổng.
Nếu lại phát hiện ngài tiếp tục âm thầm bôi nhọ Chu phu nhân, ảnh hưởng đến danh dự của Chu tổng một lần nữa, kết quả sẽ không phải nói chuyện nhẹ nhàng với ngài như vậy đâu, đến lúc đó ngài nhất định không gánh nổi, vẫn mong ngài hãy tự thu xếp ổn thỏa."
Nguyễn Linh nghe vậy, bóp chặt thiệp mời trong tay, hốc mắt dần đỏ lên, một câu cũng không nói lên lời.
Giang Thừa lái xe rời đi. Nguyễn Linh nhìn theo chiếc xe lao đi, trong lòng lửa giận bừng bừng, điên cuồng xé nát thiệp mời trong tay, nước mắt lưng tròng.
. . .
Một tuần sau tại bờ biển thuộc đảo Ambergris của đất nước Belize, bầu trời xanh biếc nối thành một đường với mặt biển lấp lánh ánh sáng. Một hôn lễ long trọng được tổ chức tại nơi này.
Lễ đài bằng thủy tinh được trang trí bởi đủ loại hoa tươi kéo dài ra tận biển, phía trên treo rất nhiều ngôi sao cùng với những dải ruy băng màu sắc rực rỡ, bên trên tấm thảm trải dài đến chỗ này được rải đầy cánh hoa hồng. Người phục vụ bưng rượu vang đỏ và champagne đi tới đi lui, ban nhạc chuyện nghiệp đang ở một bên trình diễn những khúc nhạc vui tươi.
Khách mời của hôn lễ lần này không tính là nhiều nhưng mỗi một vị đều được xem là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Trên tầng hai của biệt thự ven biển cạnh nơi tổ chức hôn lễ, Nguyễn Yên mặc váy cưới trắng tinh, tay cầm bó hoa đứng trước gương. Ngũ quan không chê vào đâu được cộng với lớp trang điểm, dáng vẻ cô vô cùng xinh đẹp.
Đây là một bộ áo cưới được cắt may riêng cho Nguyễn Yên. Làn váy bằng sa mỏng màu trắng được tô điểm một thác nước đầy sao lấp lánh, bên trên còn điểm xuyết những viên kim cương hồng phấn, phối hợp với khăn voan mềm mại dài chấm đất, vô cùng xinh đẹp cũng vô cùng huyền ảo.
Chúc Tinh Chi bên cạnh không khỏi cười nói: "Yên Yên, nếu cậu có thể nhìn thấy thì cậu nhất định sẽ bị vẻ đẹp của mình làm ngây ngẩn luôn."
Nguyễn Yên khẽ mỉm cười, "Có thật không?"
"Cậu còn nhớ không? Trước kia chúng ta đã từng tưởng tượng dáng vẻ mặc váy cưới của chính mình. Bây giờ cậu thực hiện trước mình rồi nha."
Chúc Tinh Chi cầm tay Nguyễn Yên, "Mặc dù câu này cậu chắc chắn đã biết nhưng mình vẫn muốn nói với cậu, đó là cậu nhất định phải hạnh phúc đấy. Tuy rằng cuộc hôn nhân này đến không như cậu mong muốn nhưng mình hy vọng cậu vĩnh viễn đừng để bản thân chịu ấm ức . Cậu phải nhớ kỹ, cậu mãi mãi là công chúa nhỏ của mình."
Nguyễn Yên mỉm cười ôm lấy cô: "Được."
Chúc Tinh Chi bị gọi đi, trong phòng chỉ còn mình Nguyễn Yên đang ngồi trước cửa sổ sát đất hướng mặt ra bãi biển. Cô cảm thấy một tháng trước và hiện tại như đã cách cả một đời.
Còn nhớ lúc nói tin kết hôn cho cậu nh ỏ, đối phương đã nổi giận đùng đùng, nói cô quá qua loa. Cô cũng không biết tại sao mình đáp ứng một cuộc hôn nhân như vậy nhưng đã đi đến giờ phút này, cũng sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào để vãn hồi.
Chuyện duy nhất cô có thể làm chính là ôm một ước mơ về tương lai có chút tươi đẹp.
Không liên quan tới tình yêu chỉ liên quan đến chính mình.
Khi sắc trời tối dần, cơn gió nhẹ nhàng buổi hoàng hôn thổi bay khăn voan trùm đầu của Nguyễn Yên, bầu trời xanh thẩm nhuộm một tầng sắc cam ấm áp.
Hôn lễ chính thức bắt đầu.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn đứng ở phía cuối tấm thảm. Theo tiếng đàn của ban nhạc, hai người chậm rãi đi về phía trước.
Nguyễn Yên khoác tay anh, không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể cảm nhận được người đàn ông trầm ổn bầu bạn bên cạnh mình.
Trong trường hợp như vậy, nhịp tim của cô cũng không tự chủ được mà tăng tốc.
Nói lời thề xong, trao đổi nhẫn cưới, cuối cùng cô nghe Cha xứ dùng tiếng anh nói, "Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu của mình."
Cô cảm nhận được khăn che mặt của mình bị vén lên, một lát sau. . . một nụ hôn cực nông cực nhẹ rơi xuống khóe môi cô.
Mặc dù đã được báo trước đây là một quy trình cố định, nhưng giờ phút này, trái tim cô vẫn không khỏi rung động.
Gió đêm thong thả, tựa như khiến cho mọi thứ trở nên đặc biệt dịu dàng.
. . .
Tiệc cưới buổi tối thuận lợi kết thúc, trong màn đêm mờ tối, căn biệt thự màu trắng bên bờ biển được thắp sáng bằng ánh đèn ấm áp.
Nguyễn Yên ngồi trước bàn trang điểm, người giúp việc giúp cô lấy trang sức trên người và trên đầu xuống sau đó tẩy đi lớp trang điểm.
Cửa phòng ngủ đang mở, tiếng nói chuyện điện thoại của Chu Mạnh Ngôn ở bên ngoài liên tục truyền đến bên tai.
Anh vẫn đang bận.
Tẩy trang xong cô được người giúp việc dẫn tới phòng tắm. Đẩy cửa phòng tắm ra, một mùi hương hoa hồng nhàn nhạt ập vào mặt, cô cởi qu@n áo ra, bước từng bước vào bể tắm đầy hoa hồng.
Cô tựa vào thành bể, khép mắt lại, mệt mỏi cả một ngày cuối cùng cũng đến lúc thư giãn.
Tối nay cô uống rất nhiều rượu, đã cảm thấy mình có chút say.
Trước khi đi tắm, cô đi ngang qua phòng khách, nghe thấy Chu Mạnh Ngôn vẫn còn đang bận.
Mà cũng đúng, đối với anh mà nói hôn lễ chỉ là một cái quy trình, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Mà đêm nay bọn họ chắc cũng sẽ giống như thường ngày, tự mình nghỉ ngơi.
Cô tắm xong thì mặc bộ váy hai dây bằng lụa trắng mà người giúp việc chuyển bị sẵn, vạt váy cùng lắm cũng chỉ đến giữa đùi, phần cuối được phối ren xinh đẹp.
Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, cô choàng cái áo khoác sau đó đi đến ban công trong phòng, định hóng gió một chút rồi ngủ.
Mà giờ phút này, cửa phòng tắm của một gian khác cùng tầng được mở ra.
Người đàn ông tắm xong, thay quần áo rồi bước ra khỏi làn hơi nước mù mịt. Anh nói với người giúp việc đang đứng ở hành lang: "Không có chuyện gì nữa, cô xuống lầu đi."
Sau khi tất cả người giúp việc rời khỏi, Chu Mạnh Ngôn nhìn đồ trang trí tân hôn trên hành lang. Một lát sau, anh cất bước đi đến phòng Nguyễn Yên.
Mặt Nguyễn Yên hướng về phía biển, tay đặt lên lan can. Tiếng gió gào thét bên tai cô đã che giấu tiếng đóng cửa truyền đến từ sau lưng.
Cô nghĩ đến chuyện trong lòng, tay vừa không nắm chắc áo khoác bằng voan mỏng trên người đã bị gió thổi bay. Bởi vì không nhìn thấy, cô chỉ có thể cúi người xuống, chậm chạp di chuyển bước chân, từng chút từng chút tìm kiếm trên mặt đất. Lúc này, cô nghe thấy một giọng nam lãnh đạm truyền xuống từ đỉnh đầu:
"Ở chỗ này."
Cô đột nhiên nghe thấy giọng của Chu Mạnh Ngôn, có chút sửng sốt, nhanh chóng đứng thẳng dậy.
Nguyễn Yên ngây ngẩn, áo choàng đã được đặt vào tay cô, cô vội vàng nói: "Cảm ơn. . ."
Cô ngờ vực trong lòng, sao Chu Mạnh Ngôn lại tới đây?
Nếu là ngày thường, sau khi tắm xong bọn họ sẽ không gặp mặt nữa. Anh càng không thể đến phòng cô, hai lần trước đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Cô choàng lại áo đàng hoàng, dựa lưng vào lan can, rồi quay sang anh một cách tự nhiên. Cô lập tức ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh, quyện với gió đêm quấy nhiễu lòng cô đến nổi loạn cả lên một cách khó hiểu.
Cô luôn cảm thấy cảm xúc của Chu Mạnh Ngôn tối nay có vẻ không quá giống như trước.
Nhất định là ảo giác của cô.
Thấy anh không lên tiếng, Nguyễn Yên định làm dịu lại không khí gượng gạo, thuận miệng hỏi: "Anh làm việc xong rồi à?"
Ánh mắt anh từ từ sâu thẳm, nhìn cô chăm chú.
"Tối nay không có gì phải làm cả."
"Ồ. . . Vậy có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi, mấy ngày nay chắc chắn rất mệt mỏi."
"Ừm."
Cô cảm thấy đề tài này đến đây hẳn có thể kết thúc rồi, vì vậy cong cong khóe môi, "Vậy tôi về phòng trước đây, anh cũng đi ngủ sớm một chút nha."
Cô nghiêng người đi qua bên cạnh anh, ai ngờ chưa được hai bước, cổ tay bỗng nhiên bị nắm lại.
Dựa theo lực của anh, cô lui về vị trí cũ, dựa vào lan can. Cô cảm thấy người đàn ông đang đứng trước người mình, khoảng cách giữa anh và cô càng gần hơn, tựa như được anh nửa ôm vào ngực.
Hơi thở chứa đầy hoocmon nam tính mạnh mẽ quét qua khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng trong nháy mắt.
"Anh. . ."
"Nguyễn Yên."
Tiếng hô hấp thật khẽ của người đàn ông rơi xuống đỉnh đầu cô.
Anh nhìn gò má ửng hồng của cô, giọng nói dần trầm xuống. . .
"Đêm tân hôn, vẫn còn một bước cuối cùng."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chu tổng: Tối nay tôi nhất định phải làm đàn ông.