Căn phòng của Vệ Nhạc ấm áp và đỏ rực, đầy những người thân và bạn bè giới tính nữ ở mọi lứa tuổi.
Chị Béo đang bận đếm đồ hồi môn sáng mai sẽ mang đến nhà chồng, Đoạn Yến Phi đưa cho Vệ Nhạc một bộ váy đỏ tươi.
Vệ Nhạc cười rất ngọt ngào, cô hai mươi tuổi rồi, chưa bao giờ được nhiều người vây quanh, dõi theo, chúc phúc như bây giờ.
Vệ Gia đem Trần Tê giao cho Vệ Nhạc, nói: "Em xem ai tới?"
Vệ Nhạc, người vừa mới mỉm cười và ôm lấy "chị gái" Đoạn Yến Phi
và không ngừng hét lên, đã mím môi khi nhìn thấy Trần Tê.
Trần Tê nói, "Nhạc Nhạc hôm nay thực sự rất xinh đẹp."
"Ta không nói chuyện với ngươi, cũng không biết ngươi, ngươi là người xấu." Vệ Nhạc lúng túng quay đi.
"Không biết tôi thì làm sao biết tôi là người xấu? Trên mặt tôi có chữ xấu ư?"
"Ngươi không nói lời nào, lòng dạ không tốt!"
"Vệ Nhạc, đừng nói nhảm."
Trần Tê kéo vạt áo Vệ Gia.
Cô nhận thấy giọng nói của Vệ Nhạc trở nên sắc bén hơn và khóe mắt đỏ hoe.
So với sự xấu hổ của cô, việc khẩn cấp nhất là không làm cho cô dâu sắp cưới khóc.
Cô nói, " Nếu không tôi ra ngoài một lúc."
Chị Béo và Đoạn Yến Phi cũng dỗ dành Vệ Nhạc, hỏi cô ấy sao vậy?
Vệ Nhạc mắng Trần Tê: "Ngươi nói sẽ trở về cưới ta cùng Gia Gia, nhưng vừa đi liền biến mất tăm, nói chuyện không giữ lời, ngươi không phải người xấu thì là cái gì?"
Cô ngoài miệng buộc tội Trần Tê, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào hướng cửa, không cho cô rời đi.
Mọi người xung quanh cười ồ lên, mọi người bàn tán xôn xao, có người nói Nhạc Nhạc rất coi trọng tình nghĩa, có người cười nhạo sự thật thà của đứa trẻ ngốc nghếch này, có người lặng lẽ hỏi đó là ai?
Trần Tê hiểu lý do của Vệ Nhạc, cô vừa nhẹ nhõm lại đồng thời cũng khổ sở, thận trọng khi liếc nhìn Vệ Gia.
Chằng lẽ muốn cô nói với Vệ Nhạc: "Tôi đã thổ lộ tình cảm với anh trai của cô và bị cự tuyệt, mấy năm nay quá xấu hổ khi liên lạc với mấy người?"
"Lần này không phải tôi quay lại sao?" Cô nhéo nhéo khuôn mặt hồng hồng của Vệ Nhạc nói: "Thật đáng tiếc, tiểu mỹ nhân Nhạc Nhạc của ta lại đi gả cho người khác."
"Ngươi đến muộn." Vệ Nhạc khịt mũi nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: "Người khác nói con gái với con gái không sinh được con thì không thể lấy nhau, ngươi hối hận cũng vô dụng.
Ta lấy chồng rồi nhưng Gia Gia còn ở chỗ này, đừng lộn xộn, về sau Gia Gia sẽ nấu cơm cho ngươi!"
Trần Tê dũng cảm lấy ra một chiếc vòng tay bằng vàng lấp lánh và đeo nó vào cổ tay của Vệ Nhạc, cô nói: "Cái này là để trang điểm cho em.
Chị Tê Tê của em hiện tại vẫn chưa độc lập về kinh tế, chiếc vòng là do bà của chị cho chị.
Em đeo nó về nhà chồng đi, hy vọng mang cho em hạnh phúc".
Vệ Nhạc không quan tâm hạnh phúc hay không, cô chỉ biết chiếc vòng tay này thực sự rất đẹp.
"Cô......"
"Cô cái gì mà cô? Không phải cho anh đâu.
Đừng nói gì cả."
Vệ Gia nhìn xuống bàn tay được sơn móng tay tinh xảo đang nhẹ nhàng xoa xoa xương cổ tay Vệ Nhạc, như thể nghe thấy tiếng thở dài mà cô không thể diễn đạt vào lúc này.
"Vệ Nhạc, nhận lễ vật nên nói cái gì?"
Vệ Nhạc xoay cổ tay nặng trịch, lanh lảnh nói: "Cám ơn chị dâu!"
Trần Tê che mặt và cười cười, hít cái mũi đau của cô một lần nữa.
Trong giây lát, cô ước gì mình thực sự là chị dâu của Vệ Nhạc, khi đó cô sẽ có quyền phản đối cuộc hôn nhân vội vàng của Nhạc Nhạc.
Cô có thể nói một cách chính đáng: "Yên tâm đi, chị là chị dâu...!Chị sẽ cùng anh trai em chăm sóc cho em!"
"Nhạc Nhạc là tự mình quyết định gả anh trai em ra ngoài? Em thiên vị nha, chị cũng tặng lễ vật cho em, sao không gọi chị là chị dâu?" Đoạn Yến Phi nhịn không được cười ra tiếng.
"Gia Gia chỉ có một, chị dâu cũng chỉ có một."
Những người họ hàng nữ biết rõ Trần Tê cũng nói đùa: "Chúng tôi cứ nghĩ Vệ Nhạc không biết gì, nhưng lại rất tinh tế.
Có một người chị dâu như vậy sẽ khiến cả nhà hạnh phúc".
"Ai đi theo Vệ Gia chúng ta sẽ được hưởng phúc." Giọng nói của chị Béo rất lớn.
"Mấy người mở to mắt nhìn cho kỹ, ở tuổi này còn có người trẻ tuổi nào có thể so với cậu ấy chứ?"
Vệ Nhạc nghiêm túc nói: "Anh Xuyên Tử hát hay hơn Gia Gia."
Vệ Gia một gật hai cũng chỉ biết gật, nhất thời không biết nghe ai.
Trần Tê đảo mắt một cái nói: "Xin lỗi, anh đứng ở nơi này đầy phụ nữ không ngại sao?"
Anh mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng chịu thua, rút lui khỏi nơi thị phu của những người phụ nữ đã kết hôn.
Những cảm xúc nhỏ nhoi của Vệ Nhạc đến rồi đi nhanh chóng, kéo Trần Tê và nói không ngừng với niềm vui sướng, mỗi lời đều gọi "Chị dâu Tê Tê".
Trần Tê thực sự không thể chịu được danh hiệu này, cô ấy dở khóc dở cười nói: "Nhạc Nhạc, em có thể gọi tôi là chị Tê Tê được không?"
"Tại sao?" Vệ Nhạc chớp chớp đôi mắt to vô tội.
"Chỉ có người đã kết hôn mới có thể gọi là chị dâu, hơn nữa chị cùng anh trai em không có loại quan hệ này."
"Chỉ cần chị cưới hắn càng sớm càng tốt là được.
Sau đó em sẽ gọi chị là "Chị dâu Tê Tê", chị gọi em là Chị dâu Nhạc Nhạc."
Đoạn Yến Phi cười nói: "Nhạc Nhạc làm sao gọi Trần Tê là chị dâu vậy? Tôi tựa hồ ngửi được có gì đó không đúng!"
"Bởi vì chị Tê Tê tỷ đã hứa...!Hôm nay ta tắm rửa rồi, chỗ nào có mùi?"
"Trước đó chỉ là nói đùa thôi." Trần Tê nói với Đoạn Yến Phi.
Mặc dù cô không cảm thấy mình có nghĩa vụ phải giải thích với Đoạn Yến Phi, nhưng mọi người xung quanh cô đều dựng lỗ tai nghe.
Cô vẫn còn muốn mặt mũi, trong trường hợp những lời của Nhạc Nhạc bị xuyên tạc - cô đã hứa, nhưng Vệ Gia không đồng ý! Một cô gái muốn làm chị dâu của người khác chẳng phải là trò cười sao.
Chị Béo đi ngang qua họ, tay cầm một cái chậu lớn màu đỏ chứa đầy lạc, nhãn và hạt sen, cánh tay khỏe mạnh của chị ấy "vô tình" đụng phải Trần Tê một cái đau điếng, rất nhiều hoa quả khô trong chậu tràn ra ngoài.
"Tội lỗi." Chị béo lẩm bẩm.
Chị Béo không quan tâm đến việc tác hợp hai thanh niên trẻ tuổi không liên quan như anh Dương.
Từ hai năm trước, Trần Tê đã nhận ra rằng chị ấy không thích cô lắm.
Chị Béo chỉ vì tình cảm của Vệ Gia mà ngày nào cũng tới đưa cơm, nhưng trong mắt chị ấy, Trần Tê lúc đó đang bị thương chắc chỉ là một cô gái thành thị không thể làm gì khác hơn là giở trò.
Trần Tê cũng không tức giận, cô chỉ là khách mời tới dự hôn lễ của Vệ Nhạc, người ở đây có thích cô hay không thì có liên quan gì? Đối với anh em Vệ Gia, vợ chồng anh Dương hết lòng coi họ không khác gì người thân.
Hôn lễ của Vệ Nhạc được sắp xếp vội vàng, nhà họ không có đàn bà, hiện tại xem ra việc chuẩn bị cho hôn lễ đã được tổ chức chu đáo.
Họ hàng bên ngoài đều đã ổn định xong xuôi, trong nhà chuẩn bị cho cô gái lấy chồng tất cả vật dụng như đồ dùng sinh hoạt lớn nhỏ, váy cưới, thậm chí các loại phong tục cưới hỏi cực nhỏ đều đã chuẩn bị xong xuôi.
không thể thiếu công lao của chị Béo.
Trần Tê ngồi xổm xuống giúp nhặt trái cây khô trên mặt đất bỏ vào trong chậu, nói: "Đây là cái chậu dùng cho ngày mai? Cần chuẩn bị nhiều đồ như vậy, vẫn là nhờ có chị cẩn thận!"
"Tôi là người thô tục, không phải công của tôi.
Mọi thứ đều do Vệ Gia chuẩn bị, tôi chỉ chịu trách nhiệm kiểm kê mà thôi." Chị Béo nặng nề thở dài.
"Trên người cậu ta đủ mọi việc, việc của cha, việc của mẹ.
Còn có việc lộn xộn bên ngoài tìm đến, không có có cái nào bớt lo được, tất cả dồn lên người cậu ấy.
Ở quê tôi có câu "cái gì cũng biết thì trời sinh liên lụy", nếu cậu ấy lười biếng và ngốc đi một tí thì có khi cuộc sống dễ dàng hơn."
Trần Tê sờ sờ mũi, cô không chắc mình có phải là một trong những "lộn xộn" hay không.
"Cậu ấy rất tốt, các người chắc hẳn cũng đau lòng cho cậu ấy."
"Chúng tôi thương hại cậu ấy thì có ích gì?" Chị Béo đứng dậy thở dài, "Nhạc Nhạc luôn nói với mọi người rằng cô chải tóc cho em ấy đẹp nhất, ngày mai phiền cô chải cho em ấy một bộ tóc đẹp để ra cửa đi!"
Trần Tê và Vệ Nhạc ăn bữa tối qua loa, chờ đến khi cô dâu mới phải đi ngủ mới đi ra.
Trời đã khuya, Vệ Gia còn đang bàn bạc chi tiết về ngày mai với đầu bếp bên ngoài, đầu bếp phụ trách yến tiệc cùng những người thân và bạn bè đã giúp mai đưa dâu.
Còn có cả những vị khách nữ đang phân phát thuốc lá, rượu, kẹo vội vã đi tìm anh vì không thấy đâu.
Trần Tê nghe giọng anh dần có chút khàn khàn.
"Tôi có thể giúp gì được không?" cô hỏi.
Vệ Gia xoay người nói: "Không cần, cũng không có việc gì làm, chờ chị chuẩn bị bao lì xì ngày mai xong, tôi đưa cô về chỗ ở, nếu như cô mệt thì ngồi xuống uống chút trà nóng.
Anh vẫn lịch sự như vậy, Trần Tê liếc nhìn anh ta và lặng lẽ bỏ đi.
Không lâu sau, Tôn Kiến Xuyên, người bị người thân kéo đi uống rượu với đám khách mời nam, cũng trốn thoát, ồn ào đòi đi ngủ tiếp.
Vệ Lâm Phong đang đi cùng với những vị khách, nghe thấy điều này, nhìn thấy Trần Tê đang thất thần trong góc, vội vàng bảo Vệ Gia bỏ việc đang làm xuống và đưa họ trở về nghỉ ngơi.
Vệ Lâm Phong rất vui khi Vệ Gia dành nhiều thời gian hơn cho hai người bạn đồng trang lứa này.
Không cần phải nói rằng Tôn Kiến Xuyên không chỉ là họ hàng của ông ấy, mà còn là con trai của ông chủ hiện tại của ông.
Sự xuất hiện của Trần Tê khiến Vệ Lâm Phong ngạc nhiên.
Ông không ngờ rằng cô gái nhỏ trông không dễ gần này lại kết bạn với con trai và con gái ông, thậm chí còn tìm đến để uống rượu cưới, khiến họ hàng họ Vệ có thêm mặt mũi.
Ông đã dặn riêng Vệ Gia phải hiếu khách và không được lơ là với khách.
Đứa trẻ này bình thường khá tỉnh táo, nhưng ai biết rằng nó bận rộn đến mức không nhớ được.
Ngôi nhà có rất nhiều người thân và bạn bè thuộc mọi tầng lớp xã hội, Vệ Gia đã sắp xếp cho họ qua đêm tại trường đua ngựa.
Vì Lễ hội Văn hóa và Du Lịch, các cabin trong trường đua ngựa cũng chật kín chỗ.
Căn phòng có vị trí tốt nhất đã được đặt trước cho Tôn Kiến Xuyên, Trần Tê tạm thời sống trong một ngôi nhà gỗ nhỏ để dành cho nội bộ nhân viên.
Tôn Kiến Xuyên cũng thay người suy nghĩ, đề nghị đổi phòng với Trần Tê nhưng cô cho rằng điều đó không cần thiết.
Căn phòng nhỏ, đồ đạc cũng đơn sơ, nhưng với tư cách là khách không mời mà đến như này, cô đã rất hài lòng với việc có một nơi ở riêng rồi.
Vệ Gia mang hành lý của Trần Tê vào phòng.
Cô bất ngờ hỏi: "Đoạn Yến Phi ở đâu?"
Khi Trần Tê rời khỏi nhà Vệ Gia, Đoạn Yến Phi còn chưa đóng gói phong bao màu đỏ xong.
Cô muốn giúp đỡ, mọi người đều nói nhất trí nhưng lại nói để cô nên trở về và nghỉ ngơi thật tốt.
"Chị Yến sống trong phòng của Vệ Nhạc tại trường đua ngựa.
Chị ây nói chỗ đó tốt rồi."
Vệ Gia nói xong đã đi ra ngoài, tựa hồ không muốn ở lại một chút nào.
"Tôi có làm phiền anh không?" Trần Tê đi theo tới cửa.
Cô ghét cảm giác lạc lõng.
"Sao có thể chứ! Không thấy cô đến Vệ Nhạc vui mừng như thế nào ư."
Trần Tê muốn nói, "Tôi đang hỏi anh, không phải Vệ Nhạc." Lời vừa đến môi lại nuốt xuống.
"Ngủ sớm đi, tôi còn có việc phải trở về."
"Chẳng lẽ không có việc thì anh sẽ không đi?"
Cô vẫn là giọng điệu có chút đùa, nóng lạnh gì cũng nói nói được, nhưng Vệ Gia vẫn như cũ đỏ mặt.
Trần Tê cũng cảm thấy có chút hối hận, vì sao cô không khống chế được chính mình? Phải chăng chính sự "hiếu chiến" này đã khiến anh ấy phải e dè?
Vệ Gia không giải thích.
Miệng nói phải đi nhưng anh vẫn đứng đó.
Trần Tê nhướng mắt hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Vệ Gia nói: "Đúng rồi...!Cô quên trả roi cho tôi."
Roi ngựa? Trần Tê nhớ chiếc roi vẫn còn trong ba lô của cô.
Làm sao cô không quất anh nhỉ! Cô không thể diễn tả nỗi thất vọng của mình vào lúc này, cũng như cô không hiểu một phút trước mình đang mong đợi điều gì?
"Anh có thể đưa roi ngựa cho tôi được không?" Cô cố gắng giữ mình không lùi lại.
"Tôi đã vất vả đến đây, vì vậy hãy coi nó như một món quà đáp lại."
Vệ Gia do dự một lát, nói: "Roi này hỏng rồi, nếu cô thích, tôi kiếm cho cô cái tốt hơn."
Trần Tê ném lại chiếc roi cho anh ta.
"Tôi đùa thôi, tôi không thực sự thích nó lắm.".