Mật Ngọt Đầu Kim

Chương 148: 148: Ta Là Chủ Nhân Của Chính Mình





Ngày đó bọn họ không đạt được thỏa thuận, hai người có một thời gian không liên lạc, về sau cùng nhau nói chuyện phiếm về những chuyện gần đây.

Đối tượng chính của Vệ Gia đã thay đổi từ lợn, ngựa, gia súc và cừu sang mèo, chó và chuột đồng.

Anh nói mình đã xử lý một con mèo hoang bị suy thận và bệnh hắc lào nặng.

Người cầu cứu là một học sinh cấp 2.

Sau khi biết về chi phí điều trị mà bệnh viện thú cưng yêu cầu, cậu nhóc đã khóc rất nhiều và không bao giờ xuất hiện nữa.

Vệ Gia cảm thấy con mèo có thể được chữa khỏi nên đã mang nó về nhà và cách ly nó trên ban công, tự mình cho nó uống thuốc.

Con mèo đã dần tung tăng nhảy nhót.
  Trần Tê ghi hình một chương trình tạp kỹ tại địa điểm trong một ngày, buồn ngủ đến mức không thể mở mắt, vùi mặt vào gối lẩm bẩm: "Sao cũng được, đừng để nó bắt nạt "Trần Viên Viên"!"
  ""Trần Viên Viên" không bắt nạt nó là được rồi." Vệ Gia cười nói.

Trần Tê không cho anh cúp điện thoại, anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi Vệ Nhạc khi nào thì trở lại.

Vệ Nhạc đã ở với bà Tống được vài tháng, thậm chí còn chưa gọi điện thoại vài lần.
  "Quấy rầy mẹ em mãi cũng kỳ cục, hay anh dành chút thời gian đón em ấy về."
Trần Tê mê man nói: "Đừng vội, để em qua đó hỏi ý kiến bọn họ sau."
  Trần Tê nói được làm được, vừa vặn có mấy ngày nghỉ, cô đã bay đến Tam Á cùng với Ada.

Cô và bà Tống đã lâu không gặp, trong lúc đối mặt nghe Thái hậu dạy bảo, cô cũng muốn xem thứ gì đã câu dẫn linh hồn Vệ Nhạc ở đó, khiến cô ấy từ bỏ cả anh trai mình.
  Căn nhà của bà Tống ở Tam Á đã được Trần Tê mua để phụng dưỡng bà.

Khu biệt thự được bao bọc bởi núi và biển, khung cảnh yên tĩnh, khoảng sân trong như một khu rừng mưa nhiệt đới thu nhỏ, gần đó có nhiều bạn bè cũ của bà Tống sinh sống.

Mỗi lần Trần Tê đến đó, cô đều bày tỏ sự hâm mộ của mình.

Cô thỉnh thoảng ngồi trong sân và tưởng tượng mình chục năm sau.

Nếu là cô, cô sẽ không trồng nhiều loại cây phức tạp và kiểu cách như vậy, không cần người chăm sóc sân vườn, những loại hoa và cây dễ chăm sóc vẫn đẹp mắt.

Cô không cần nhiều bạn bè như bà Tống, cô cũng không quan tâm có ai nhớ đến mình không, ngày nào cô cũng sẽ tưới nước và nói chuyện với những người cắt tỉa qua ngày.

  Tống Minh Minh, người đang tĩnh dưỡng trong một khung cảnh thần tiên như vậy lại gầy đi trông thấy.

Bà đã từng là phượng hoàng được trăm chim tôn thờ, một cái nhíu mày cười tủm tỉm đảo lộn chúng sinh, bây giờ bà càng giống hạc, đẹp thì đẹp đó, nhưng người nhìn thấy bà lại chỉ nghĩ đến những lời khen như "tiên phong đạo cốt" hay "tùng hạc trường xuân".

Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Ada, bà Tống nhẹ nhàng nói rằng gần đây bà đang ở trong tích cốc*.
*tiên phong đạo cốt: ý chỉ cứng cỏi, cao thượng, không chịu khuất phục
*tùng hạc trường xuân: ý chỉ thanh cao và sự thịnh vượng.

* Tích cốc: ở đây dùng nguyên từ này, mang ý nghĩa một nơi ẩn cư, ẩn thân giấu kín, có thể là nơi khác so với biệt thự Trần Tê mua cho mẹ.

  Biết rõ bà, Trần Tê không nói lời nào, trong lòng vừa lo vừa buồn.

Vẻ đẹp đầy đặn và tràn đầy sức sống của bà đang dần héo úa, người đẹp theo thời gian cũng bị thời gian và bệnh tật tàn phá, tuy nhiên người đàn bà đã có tuổi đó vẫn đẹp một cách tinh xảo và mong manh.
  Họ đáp chuyến bay muộn và đến nơi ở của bà Tống vào lúc nửa đêm.

Trần Tê không thấy Vệ Nhạc, nghĩ rằng cô ấy đã ngủ, còn nghĩ đến việc đặt một con búp bê bên cạnh giường của cô ấy để cô có bất ngờ khi thức dậy vào sáng mai.

Bà Tống nói Vệ Nhạc đến nhà bạn của bà chơi, sáng sớm mai sẽ có người đến đón về.
Trần Tê cảm thấy buồn bực, Vệ Nhạc đã vượt qua nỗi sợ hãi với người lạ từ khi nào, có thể hòa đồng với bạn bè của Tống nữ sĩ? Bà Tống liếc xéo cô một cái: "Yên tâm đi, mẹ không ăn thịt nó.

Sáng mai bảo người đem trả con một người sống sờ sờ."
  Nói đến đây, Trần Tê không thể tiếp tục hỏi.

Bà Tống vì chờ cô đã làm gián đoạn lịch trình của mình và thời gian nghỉ ngơi, giờ đã lộ ra vẻ mệt mỏi, bà và Ada lần lượt tắm rửa đi ngủ.
  Sáng sớm hôm sau, Vệ Nhạc quả nhiên đã trở lại.

Trần Tê chưa kịp đứng dậy, một con chim nhỏ vui vẻ đã bay lượn trên người cô, "Chị Tê Tê, chị Tê Tê" không ngừng gọi.
  Vệ Nhạc nhận con búp bê từ Trần Tê, chơi với nó vài lần rồi đặt nó xuống.

Cô nằng nặc đòi đưa Trần Tê về thăm phòng của mình, còn vui vẻ khoe căn phòng công chúa trong mơ mà bà Tống đã làm cho cô, trên chiếc giường lớn kiểu cổ điển màu ngà có một hàng búp bê được sắp xếp ngay ngắn, con nào cũng xinh.

So với họ, linh vật của một trang web thông tin nào đó mà Trần Tê mang đến thực sự không có gì đáng xem.
Vệ Nhạc lăn lộn trên giường lớn: "Chị Tê Tê, đẹp không?"
Trần Tê nhặt một con búp bê và chạm vào chiếc váy đính ngọc trai của nó.

Cô không thích chơi với những thứ này, nhưng cô cũng có thể nhìn ra chúng không hề rẻ.

  "Mẹ tôi quá bất công, bà không bao giờ mua cho tôi những thứ này! Khi còn nhỏ, tôi đã nhờ bà mặc quần áo cho búp bê của mình, còn bà trước khi đi ngủ lại đọc cho tôi cuốn "Giới tính thứ hai" của Beauvoir."
  Vệ Nhạc như hiểu mà nửa tin nửa ngờ: "Đây là bạn của của chị Minh Minh đưa cho em."
  Điều này nhắc nhở Trần Tê, cô hỏi: "Ngươi chơi cùng bạn bè của mẹ ta như thế nào cũng...!Đừng sợ, đừng sợ! Ta không phải nói bọn họ sẽ cùng ngươi thân thiết! Tối hôm qua ngươi đi đâu?"
  "Ta xem họ chơi bài ở nhà cô giáo Triệu.

Trong nhà bà ấy có một túi xách hình con mèo rất đẹp, mắt xanh lục!"
  "Đó là mèo Ragdoll..

Quên đi, túi thì túi."
  "Cô giáo Triệu" mà Vệ Nhạc nhắc đến tên là người mà Trần Tê có ấn tượng, bà cũng đến từ Bắc Kinh, là vợ thứ ba của một doanh nhân giàu có nổi tiếng.

thích nghiên cứu chế độ dinh dưỡng, tổ chức vài buổi tọa đàm dưỡng dưỡng sinh, cho nên người khác gọi bà một tiếng "cô giáo".

Khi bà ở Bắc Kinh có quen biết với Tống nữ sĩ, sau mùa đông đó, bà cũng thích chạy đến biệt thự của bà Tống ở Tam Á.

Tống nữ sĩ không quá xem trọng bà, không chịu nổi thủ đoạn giao tiếp cao siêu của "cô giáo Triệu" này, rảnh rỗi cũng sẽ uống trà với bà ấy.
"Thì ra là bà ấy...!" Trần Tê lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, nhưng cảm giác kỳ lạ cũng không hoàn toàn biến mất.

Triệu lão sư này nhân duyên không phải quá giống, những người mà bà ấy kết bạn trước đây không phải người giàu thì cũng quyền quý, bà quen mai mối với người khác, không ngờ Vệ Nhạc tâm trí non nớt cũng có thể lọt vào mắt xanh của bà ấy.

Chẳng lẽ bà ta muốn gì đó từ Tống nữ sĩ?
  "Ngươi có thường đến nhà của cô giáo Triệu qua đêm không?"
  "Hmm! Bọn họ đối xử với ta rất tốt, cho ta búp bê và rất nhiều đồ ăn ngon..."
  Trần Tê muốn hỏi " bọn họ" còn có ai, và Ada, người vừa mới thức dậy đã đến tham gia cuộc vui.

Ada nhìn Vệ Nhạc từ trên xuống dưới và thốt lên: "Chà...!Nhạc Nhạc, cô có phải là linh hồn búp bê không? Trông cô giống những con búp bê trên đầu giường quá!"
  "Ta có thể nói chuyện, nhưng búp bê thì không!"
  Lời nói của Ada đã đánh trúng điểm, Vệ Nhạc thực sự đã thay đổi rất nhiều.

Bà Tống tìm được người chữa khỏi bệnh viêm mũi cho cô, không còn khụt khịt hai hàng nước mũi xanh vàng, không biết thói tè ra quần của cô có cải thiện không.

Mái tóc của cô ấy cũng được chải chuốt cẩn thận, khuôn mặt nhỏ nhắn được thoa phấn, nhìn kỹ cũng khó tìm ra một chút khuyết điểm.

Toàn thân cô ấy mềm mại và quyến rũ, giống như một con búp bê được chế tác cẩn thận, nhưng nó thơm hơn bất kỳ thứ gì trong số chúng.

  Trần Tê chạm vào làn da có chút dầu vì dậy sớm và quầng thâm dưới mắt do thức khuya lâu ngày, khẽ hỏi Ada: "Nhạc Nhạc và tôi, ai đẹp hơn?"
  "Nếu chị là hoàng hậu trong "One Piece", cô ấy sẽ là Shirahoshi!" Ada kiên quyết nói.
  Đương nhiên, Trần Tê chụp hình ăn ảnh hơn, nhưng khi không trang điểm thì thành hai người.

So với tiêu chuẩn của một nữ minh tinh, Vệ Nhạc da thật thịt thật hơi lép vế.

Tuy nhiên trên thực tế, Vệ Nhạc có làn da trắng như tuyết, đường nét khuôn mặt phong phú, ngọt ngào và gây ấn tượng thị thị giác mạnh với người nhìn.

Kiểu người đẹp này không những không mang tính công kích mà còn toát ra vẻ quyến rũ ngây thơ.

Đều là phụ nữ nhưng đến Trần Tê nhìn cũng thấy trong lòng ngứa ngáy, muốn véo nàng một cái.

  "Ta sợ Gia Gia nhìn thấy ngươi sẽ không nhận ra." Trần Tê trêu ghẹo.
  Vệ Nhạc nghe vậy có chút lo lắng: "Ta ở đây rất tốt, Nhạc Nhạc rất lễ phép!" Trong tâm trạng bất an, cô cũng không biết đặt tay vào đâu, gãi đầu gãi cổ một lúc.
Trần Tê chú ý đến sợi dây chuyền sáng bóng trên cổ Vệ Nhạc, tò mò lấy nó ra.

Chất lượng của viên đá trong mặt dây chuyền không có gì đáng ngạc nhiên, nhìn ra được là một thiết kế thủ công riêng.

Đây không phải là sở thích của Tống nữ sĩ.
"Mẹ ta đưa cho ngươi?" Trần Tê thuận miệng hỏi.

Trước đây, bà Tống thường tặng Trần Tê những món quà từ những thương hiệu mà bà không thích.

Giờ đây, Trần Tê đã là con cưng của thương hiệu, bà Tống cũng không để cô tùy tiện đeo trang sức.
  "Không phải chị Minh Minh, mà là của chú Chương cho.

Chị Minh Minh nói với ta rằng nếu ta thích thì không cần tháo xuống." Vệ Nhạc nói.
  "Chú Chương là ai?"
  "Chú Chương là chú họ Chương.

Ta đói bụng, ta muốn ăn trứng tráng..."
  Vệ Nhạc đứng dậy khỏi giường nhưng Trần Tê đã giữ cô lại.

Một cái tên mới khác đã khơi dậy sự cảnh giác của Trần Tê.

Quên con búp bê đi, tại sao ông chú lại tặng trang sức cho Vệ Nhạc?
  "Chú Chương làm nghề gì? Chú ấy cũng chơi bài với cô giáo Triệu? Ngươi quen chú ấy à?"
  Trần Tê hỏi hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, trong lúc vội vàng, cô quên mất rằng tâm trí của Vệ Nhạc không đủ để tiêu hóa tất cả những điều này cùng một lúc.

Vệ Nhạc ngơ ngác nhìn cô, một lúc sau mới nói: "Ta muốn ăn trứng tráng!"
  "Nói xong thì ăn! Chú Chương có làm gì ngươi không? Tại sao lại đưa cho ngươi một chiếc vòng cổ? Nhạc Nhạc, ta đang hỏi ngươi đấy!"

  Vệ Nhạc mím môi, cô không hiểu chị Tê Tê vì sao đột nhiên hung dữ như vậy, chị Tê Tê tức giận như vậy giống Gia Gia tức giận.

Cô mà làm những gì Gia Gia không cho làm thì càng sợ về nhà hơn.

Gia Gia sẽ mắng cô, nhưng những người ở đây thì không!
  "Nhạc Nhạc ngoan! Mau nói cho chị biết, chú Chương có biết mẹ chị và cô giáo Triệu không? Đừng khóc..."
  "Chị Tê, đừng có gấp, chị dọa cô ấy rồi!"
  Ada phải ra ngoài để xoa dịu bầu không khí đột ngột căng thẳng.

Cô cũng nghĩ việc nhận những món quà đắt tiền từ người khác là không tốt, nhưng Vệ Nhạc thì biết gì! Tại sao phải nổi giận vì một chiếc vòng cổ?
Khóe miệng của Trần Tê căng chặt, lần thứ hai đưa tay về phía cổ của Vệ Nhạc.

Vệ Nhạc nghĩ Trần Tê sẽ giật chiếc vòng cổ của mình, hét lên một tiếng chói tai, nhưng bàn tay của Trần Tê đã kéo cổ áo của cô.

Vừa rồi cô nhìn thấy trên cổ Vệ Nhạc có một đám vết đỏ, trên làn da không được trắng lắm cho lắm, vết đỏ nông không thấy rõ.

Trần Tê đã lúc điên cuồng cũng để lại dấu vết như vậy trên cổ Vệ Gia, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ phương diện đó đối với Vệ Nhạc.
Dưới đường viền cổ áo rộng mở, Trần Tê có thể thấy rõ ngực Vệ Nhạc cũng có những dấu vết tương tự! Sự kỳ lạ và bất an trong lòng cô lên đến đỉnh điểm, cô vô thức nắm lấy quần áo Vệ Nhạc, gắt giọng: " Đây là việc tốt "chú Chương" của ngươi làm sao?"
  Vệ Nhạc bị cổ áo siết chặt làm đau, run rẩy nức nở: "Nhạc Nhạc rất tốt, chú Chương rất thích Nhạc Nhạc..."
  Bà Tống không có ở đó, sau khi bị ốm, bà có thói quen đi dạo vào buổi sáng, dì giúp việc ở nhà nghe thấy động tĩnh liền nhìn ra ngoài hành lang.

Trần Tê ra hiệu cho Ada đóng chặt cửa lại, cô cố gắng hết sức bình tĩnh và vỗ nhẹ vào lưng Vệ Nhạc.
Trong mắt Vệ Nhạc, Trần Tê là người lớn uy nghiêm như Gia Gia, cô sợ hãi nhưng đồng thời theo bản năng tin rằng người trước mặt sẽ không làm tổn thương cô ấy.

Khi Trần Tê bình tĩnh lại, cô ấy nhanh chóng thừa nhận rằng mình "thỉnh thoảng" ngủ chung với chú Chương và một vài lần với bác Triệu.
  "Bọn họ dọa ngươi sao? Đánh ngươi?"
  "Không có, bọn họ đều yêu mến ta, Phùng Thành mới đánh ta, Phùng Thành là đồ độc ác kinh khủng, các chú không phải! Bọn họ không làm ta đau."
  "Mẹ ta...!bà ấy có biết chuyện các chú rất thương ngươi không?"
  Giọng nói của Trần Tê thẳng thừng đến mức Ada cảm thấy xa lạ.

Khi Ada nhìn thấy những vết đỏ trên cơ thể Vệ Nhạc lần đầu tiên, cô đã nghĩ - ồ, dị ứng? Nhưng sau những câu hỏi này, ngay cả cô, một người chỉ có chút hiểu biết về chuyện nam nữ cũng sốc đến mức không thở nổi.

Cô cũng phát hiện ra rằng khi Trần Tê hỏi câu hỏi cuối cùng, để cho Nhạc Nhạc hiểu, cô ấy đã nói rất chậm, nhưng cả người lại vô cùng lo lắng và cánh tay của cô ấy run lên.
  "Chị Minh Minh nói ta là hạt dẻ cười, mọi người đều yêu mến ta.

Chị ấy cũng nói ta là chủ nhân của chính mình!" Vệ Nhạc ngừng khóc dưới sự trấn trấn an của Trần Tê.

Chưa ai từng nói như vậy với cô ấy, cho nên cô ấy thích chị Minh Minh và mọi thứ ở đây.
  "Ta là chủ nhân của chính mình!" cô ấy kiêu ngạo nhắc lại một lần nữa.
  Như vừa tỉnh mộng, Trần Tê đột nhiên cười một tiếng..