Mật Ngọt Đầu Kim

Chương 122: 122: Vết Xe Cũ 2





Không để mình té nhào, thuận tay bóc chuyện cũ rích của người lớn! Tống nữ sĩ nghiến răng hàm và nói: "Việc không giống nhau, người cũng khác – ngươi so với ta được sao?"
"Con còn kém mẹ thiếu đứa con với chồng trước." Trần Tê không sợ chết, lạc quan nói.
  Tống nữ sĩ tức giận đến nhướng mày: "Ta có tiền có sự nghiệp, ngươi có cái gì? Hơn nữa, lúc ta buồn nhất, cân nặng cũng không vượt qua 50.

Ngươi soi gương đi, ngươi còn vẫn chưa đặt hộp kem đó xuống cho ta!"
  "Cân nặng dưới 50, bởi vì mẹ thấp hơn con!" Trần Tê né tránh Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đuổi đánh, "Nếu không con cũng chuyên tâm vào sự nghiệp của mình.

Mấy người mẹ giới thiệu lần trước còn có thể giới thiệu cho con được không?"
"Ngưỡng cửa đối với diễn viên chúng ta không thấp như vậy.

Mất đi mối quan hệ thì khóc lóc muốn vào nghề, không có cửa đâu! Cho ngươi cơ hội thì ngươi không cần, vai diễn kia đã tìm được người thích hợp rồi.

Ngươi nghĩ người là chiếc bánh thơm ngon chắc?"
  "Hay con lại hỏi đoàn phim có thiếu người hay không, hoặc con có thể tự mình ứng tuyển.

Con muốn đi đóng phim, diễn vai nha hoàn cũng được."
  Tống nữ sĩ vừa nghe thấy, miệng lưỡi không giống như nói giỡn.


Phải biết rằng từ khi Trần Tê còn nhỏ, đã có người đề nghị cô trở thành một ngôi sao nhí.

Đương nhiên, giáo sư Trần sẽ không đồng ý, Tống Minh Minh cũng cảm thấy đứa nhỏ còn quá nhỏ nên không cần thiết.

Sau khi bước vào thời thiếu nữ, hiếm khi cô không được để ý, không thiếu người trong vòng đã đưa cành ô liu cho cô, bao gồm cả công ty quản lý cũ của Tống Minh Minh, cũng có ý muốn ký hợp đồng với Trần Tê.

Nhưng chính là gia hỏa này, rủ cô đóng phim chẳng khác nào ép cô bán dâm.

Sự thay đổi thái độ đột ngột này khiến mọi người cảm thấy sởn tóc gáy.
  "Đừng dọa ta!" Ý nghĩ muốn gõ cô của Tống nữ sĩ bị lo lắng thay thế, bà hắng giọng: "Muốn đóng phim gì vậy? Có chuyện gì thì nói đi.

Bảo bối à, trước khi mẹ để con độc lập, không thể tùy ý tiêu tiền trên người người khác, mẹ không phải cái ý đó..."
  Trần Tê cười nói: "Mẹ nghĩ đi đâu vậy? Không phải chuyện tiền! Ở trong phòng thí nghiệm con đã chán rồi, muốn nhìn xem thế giới bên ngoài như thế nào."
  Rõ ràng ngoài miệng nói Trần Tê rất phiền phức, nhưng bà cũng không thực sự muốn cô đóng vai một nha hoàn qua đường, hay tâm huyết dâng trào đi tham gia thử vai theo ý thích.

Bà đã tìm một giáo viên diễn xuất cho Trần Tê, huấn luyện cô một cách nghiêm túc trong một khoảng thời gian.

Đồng thời, cô được yêu cầu làm trắng và giảm cân, quản lý hình ảnh nghiêm ngặt.
 Tống Minh Minh nghĩ những gì Trần Tê nói là tức giận, tính khí của cô là càng chèn ép càng phân cao thấp, không bằng cứ vuốt lông đi, chờ Trần Tê mới mẻ đi qua, nửa đường đánh trống rút lui, bà sẽ không bị coi là phá hủy mộng tưởng của con trẻ.

Không ngờ hai tháng sau, Trần Tê cho bà ghé thăm lớp học của cô, như thể sự suy sụp tinh thần đã bị cuốn trôi.
Giáo viên diễn xuất nói các đường nét của Trần Tê rõ ràng, cơ thể và nét mặt của cô ấy tự nhiên và có tiềm năng thành công trong lĩnh vực này.

Tuy nhiên, khi nói đến khả năng đồng cảm cần thiết của một diễn viên, lão sư có vẻ hơi lúng túng.

Trần Tê vẫn chưa học được cách điều động và kiểm soát cảm xúc của mình, bất kể là hạnh phúc hay đau khổ, nó dường như luôn bị ngăn cách bởi một tầng.

  Trong lớp có một bài kiểm tra, Trần Tê không thể lấy cảm xúc trong cảnh khóc.

Giáo viên liên tục hướng dẫn cô giải phóng bản thân bằng cách nhớ lại nỗi đau và thất bại lớn nhất của mình, nhanh chóng thay thế nỗi đau và rơi nước mắt bằng cảm xúc chân thật.


Tuy nhiên cô đã ngồi trước gương trong phòng tập cả tiếng đồng hồ và không rơi một giọt nước mắt.

Lão sư từ bỏ, cô gái xinh đẹp, viên ngọc quý trong lòng bàn tay cha mẹ, có thể đến bây giờ vẫn chưa biết thế nào là sầu.

Không hiểu cũng không sao, chẳng phải vẫn có hành tây và thuốc nhỏ mắt? Đến trưa, lão sư gọi cô đi ăn cơm thì thấy cô đang đối mặt với gương, mặt ướt sũng.
  Tống Minh Minh đã dành thời gian để đưa Trần Tê đến gặp một số đoàn làm phim và phản hồi mà họ nhận được khá tốt.

Bà đã chọn hai kịch bản từ họ, một là bộ phim chiến tranh gián điệp kinh phí lớn, và vai diễn được giao cho Trần Tê là con gái của nam nữ chính; một cái là phim cổ trang thần thoại, Trần Tê là nữ 3, diễn vai tình cảm, là người cá.

Dưới góc độ chuyên môn, Tống nữ sĩ đã phân tích ưu và nhược điểm của hai vai diễn này cho Trần Tê từ các khía cạnh chi phí, chế tác, kịch bản, nền tảng và nhóm khán giả.

Trần Tê đã chọn phim nào khai máy nhanh hơn, cô đóng vai người cá.
Trước khi đi, Trần Tê tràn đầy tham vọng, không phải chỉ diễn xuất thôi sao? Cô cũng trải qua tuổi thơ trong đoàn làm phim nên cái gì cũng từng xem qua.

Mệt mỏi cũng không sao, bằng thức khuya viết báo cáo không? Nhưng ngày đầu tiên gia nhập đoàn, chỉ cần diễn một cảnh ngồi thôi cũng đủ khiến cô hoa mắt, liên tiếp trượt hơn chục lần, chứng thực cô là tay mơ.

Đến ngày thứ ba, trời tự nhiên đổ mưa to, đạo diễn yêu cầu cô phối hợp quay trước cảnh hôn dưới mưa với nam diễn viên.

Hai người vừa quen nhau một thời gian ngắn đã ôm nhau vừa khóc vừa hôn, từ lúc mưa to kéo đến cho đến khi cầu vồng xuất hiện trên bầu trời mới kết thúc, nước mưa và nước miếng, son môi đã hết lại được tô lại, và những nụ hôn liên tiếp.

Trần Tê một lần hoài nghi rằng cô đã biến thành một con cá hôn chỉ còn lại đôi môi.
  Vì cái gì cô lại muốn diễn vai một con cá? Mười cảnh diễn thì có đến 5 cảnh ngâm trong nước, quấn trong một đuôi cá giả rườm rà và phơi nắng vào một ngày nắng nóng.


Hóa ra bị tát trong phim rất đau, cô ngã xuống và cảm thấy như mình sắp tan ra.

Nam nữ chính đều là thần tượng nổi tiếng ở Đài Loan, xuất thân khác nhau, không ai coi trọng mối quan hệ của cô.

Nữ 2 và nam 3 xem ra vừa mắt nhau, không kìm được lửa tình trong lòng, cả ngày mắt đi mày lại.

Mỗi lần Trần Tê đóng cảnh tình cảm với nam 3, trong ánh mắt oán hận của nữ 3, cô luôn có cảm giác khó xử chen chân vào tình cảm của người khác.
  Trong hai tháng gia tiến tổ, Trần Tê đã ttự mình hoài nghi rồi lật đổ, rồi tái lâp về bản thân rất nhiều lần.

Hối hận thì hối hận, nhưng lòng tự trọng của cô không thể dung thứ cho việc rút lui.

Mỗi ngày cô mệt mỏi đến mức nằm trên giường trong ký túc xá như một con chó chết, không còn sức lực để nghĩ về những điều tồi tệ đó.

Cứ như vậy, ngày đóng máy đến thật bất ngờ.

Cô chụp một bức ảnh tập thể với mọi người, cầm bó hoa do đoàn làm phim gửi đến, nghĩ rằng có thể một ngày nào đó, bản thân trong máy ảnh sẽ thực sự trưởng thành với khuôn mặt của một diễn viên và đôi mắt của một con mèo..