Đinh Mật trào nước mắt, hai tay níu chặt lớp áo bên hông anh, lòng đau không nói nên lời, úp mặt trong ngực anh kìm nén tiếng nức nở.
Điền Chính Quốc vốn không muốn thấy cô khóc, anh xoa đầu cô, nói khẽ: “Khóc gì? Người nên khóc là anh mới đúng.”
Anh mới là người bị ruồng bỏ.
Đinh Mật nghẹn lại, vừa quẫn bách vừa hổ thẹn, đánh vào hông anh một cái theo thói quen.
Vẫn thích đánh người như vậy.
Điền Chính Quốc cúi đầu mỉm cười, giữ tay cô lại, ôm vai đẩy cô ra, cúi xuống nhìn cô.
Đinh Mật lau nước mắt, nhìn anh, nghẹn giọng: “Em xin lỗi.”
Xin lỗi cái gì đây?
Quá nhiều thứ, đến nay trong lòng đã rối như mớ bòng bong. Cô không biết quyết định chia tay năm ấy rốt cuộc là đúng hay sai, người lỡ làng hoài phí là cô hay anh, ngược xuôi ngang dọc, quanh co khúc khuỷu, anh lại vẫn còn ở chốn cũ.
Cô chỉ thấy quá may mắn.
Cô có tài có đức gì chứ?
Điền Chính Quốc chăm chú nhìn cô gái mắt đỏ hoe trước mặt, nói không để ý là giả, nhưng không có gì quan trọng hơn việc cô đứng đây vào giây phút này. Anh vò tóc cô, nhìn đi nơi khác, cười tự giễu: “Thôi, có lẽ đời trước anh nợ em.”
Anh buông cô ra, đi vào phòng ngủ.
Đinh Mật đứng tại chỗ, bối rối không biết làm sao.
Mấy phút sau, cô nghe có tiếng nước truyền ra từ phòng tắm.
Anh đang tắm.
Đinh Mật nhìn túi thuốc Đông y đặt trên bàn uống nước, đây là lượng thuốc cho hai tuần, phải bảo quản trong tủ lạnh. Cô nhìn về phía phòng ngủ, nghĩ ngợi, quyết định ngồi xuống sofa đợi anh. Đinh Mật không nhịn được lại ngắm nhìn xung quanh, căn nhà này gần như không thay đổi gì, tựa hồ cô chưa từng rời khỏi đây.
Cô cúi đầu nhìn thời gian, đã gần tám giờ.
Chương trình sắp được phát sóng.
Mười phút sau, Điền Chính Quốc mặc quần đen áo len đi ra, dáng người cao lớn, tay cầm khăn lông lau tóc, anh tuấn sáng sủa.
Đinh Mật đứng dậy tiến lên trước mấy bước, xách túi thuốc: “Em… em về trước nhé.”
Điền Chính Quốc khựng lại, nheo mắt nhìn cô.
Ngay lập tức, anh vứt khăn đi, kéo cô ngã vào lòng mình. Đinh Mật không kịp đề phòng, túi thuốc rơi xuống đất, còn anh đã cúi đầu hôn cô, càng hôn càng kịch liệt.
Đinh Mật tì tay trên lồng ngực rắn chắc của anh, không thể động đậy, chỉ có thể ngẩng đầu đón nhận.
Rất lâu sau, anh buông cô ra, đôi mắt một mí cong cong toát hơi lạnh: “Đinh Mật, anh biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Đinh Mật thở dốc, hơi sợ anh như thế này, vội lắc đầu: “Không phải…”
“Vậy em còn muốn về đâu?”
Đinh Mật nhìn túi thuốc rơi trên nền, có bịch còn bị rách, nước thuốc đen sì rỉ ra ngoài, mùi đắng cay mũi lan tràn trong không khí: “Thuốc này phải bảo quản trong tủ lạnh, em định mang về cất cái đã…”
Điền Chính Quốc cười lạnh, khom lưng xách túi thuốc lên, đi vào phòng bếp, lấy bịch thuốc bị rỉ ra, nhét cả túi lớn vào tủ lạnh, đoạn quay người nhìn cô: “Còn gì nữa?”
Đinh Mật mím môi: “Em còn phải về…”
“Về làm gì?”
Một câu lạnh băng.
Đinh Mật hít sâu một hơi, nhìn anh: “Về thu dọn hành lý, chuyển lại đây.”
Điền Chính Quốc liếc cô, về phòng lấy áo khoác, nhanh chóng đi ra, cầm chìa khóa: “Anh đi cùng em.”
Ngoài trời vẫn chưa tạnh, mưa gió trập trùng, thực sự không phải lúc thích hợp để chuyển nhà.
Hai người đi chung dưới một tán ô, về đến nhà Đinh Mật.
Điền Chính Quốc vì che cho cô mà ướt hết nửa người, nhưng anh hiển nhiên không bận tâm, nhìn cô: “Đi dọn đồ đi.”
Đinh Mật chỉ có thể cấp tốc nhét quần áo và vật phẩm cần thiết vào vali, đẩy hành lý đi ra, nhìn anh giải thích: “Chuyển một ít qua trước, những thứ còn lại em chuyển dần sau.”
Điền Chính Quốc gật đầu, đón vali hành lý.
Một lần nữa, trở về… nhà.
Điền Chính Quốc xách vali vào phòng ngủ, Đinh Mật hơi đỏ mặt, thoáng khựng lại, đoạn nối gót theo anh.
Vali được đặt cạnh tủ quần áo.
Điền Chính Quốc nhìn cô đứng nơi cửa: “Em đi tắm trước đi.”
Đinh Mật gật đầu, mở vali lấy một bộ quần áo ở nhà, dưới tầm mắt của anh, cô lại lấy thêm nội y và một miếng băng vệ sinh, ôm đồ đỏ mặt chạy vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, sản phẩm dưỡng da trước kia cô dùng vẫn còn đó, ngày ấy nhỏ tuổi, ỷ vào làn da trắng căng mịn, cô chỉ dùng sữa rửa mặt và kem dưỡng ẩm.
Đinh Mật nhìn cô gái trong gương, nở nụ cười.
Bất kể thế nào, hôm nay cô cũng rất vui.
Điền Chính Quốc liếc về phía nhà tắm, cúi đầu nhếch khóe môi, nhìn thời gian, nhì nhằng mãi đã sắp chín giờ, hai người còn chưa ăn tối.
Đêm mưa rất khó mua thức ăn ngoài, trong tủ lạnh chỉ còn sủi cảo đông lạnh Điền Chính Phong bỏ vào và thuốc Đông y của cô.
Điền Chính Quốc thay quần áo, đi nấu sủi cảo.
Lúc Đinh Mật đi ra, cô tiện tay ném những thứ không dùng nữa vào thùng rác, vừa quay người thì thấy Điền Chính Quốc đang bưng đĩa ra khỏi phòng bếp.
“Lại đây ăn tối.”
“Ồ.”
Cô tò mò, anh còn biết nấu nướng?
Bước tới nhìn, là sủi cảo, chắc là loại mua ở siêu thị.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, cô cắn một miếng, nói: “Điền Chính Quốc, mấy ngày nữa em gói sủi cảo cho anh nhé, em gói ngon hơn cái này.”
Điền Chính Quốc liếc cô, đồng ý.
Ăn xong, Đinh Mật đun nước ngâm thuốc, Điền Chính Quốc rửa bát.
Cô đứng sau lưng anh, ngẩn ngơ ngắm nhìn tấm lưng cao lớn mạnh mẽ của người trước mắt, vẫn thấy không thể tin nổi. Cứ… cứ thế ở cùng nhau rồi? Hạnh phúc đến quá nhanh, có phần không chân thực.
Không biết Điền Chính Quốc nghĩ thế nào.
Điền Chính Quốc nghĩ rất đơn giản, anh đã nói đến thế, bản thân không muốn thăm dò từng bước nữa, cách tốt nhất là mang người về nhà trước, còn những thứ khác…
Anh mím chặt môi, khóa vòi nước.
Tiếng nước vang ùng ục, sôi rồi.
Cô đặt túi thuốc trong bát, đổ nước vào.
Điền Chính Quốc rửa tay, quay người nhìn cô.
Còn những thứ khác, đều không quan trọng bằng việc cô trở về.
Đinh Mật nhấc túi thuốc lên, lắc đều, độ ấm vừa phải, cô cười với anh, tìm kéo cắt miệng túi.
Ngửi không đã thấy đắng.
Điền Chính Quốc nhìn cô nhíu mày uống hết túi thuốc, rót cho cô một cốc nước.
Đinh Mật uống nước, đột nhiên nhớ ra gì đó, hét lên: “Thôi xong.”
Điền Chính Quốc nhíu mày: “Sao vậy?”
“Em quên xem chương trình rồi!”
Đinh Mật chạy ra phòng khách, tìm điều khiển, tìm nửa ngày cũng không thấy đâu, đành nhìn anh: “Điều khiển đâu anh, mấy giờ rồi?”
Điền Chính Quốc cũng không nhớ nổi mình đã vứt điều khiển đi đâu, có lẽ đã ném vào thùng rác cũng không chừng, anh đi tới kéo cô lại, hỏi: “Mấy giờ chiếu?”
“Tám giờ.”
“Bây giờ là chín rưỡi.”
“…”
Đợi Điền Chính Quốc mở máy lên mạng tìm link trực tiếp cho cô, chương trình đã đến hồi kết.
Đinh Mật ủ rũ: “Thôi, mai em lên mạng xem lại.”
Đỗ Minh Vy nhắn tin hỏi cô trên weixin: Xem chương trình chưa?
Đinh Mật khai báo thật: Không kịp xem, mai tao xem lại.
Nhóm chat của lớp 11(1) hiện rất náo nhiệt, ban đầu có người chụp ảnh Đinh Mật xuất hiện trên TV gửi vào nhóm, sau đó hầu hết mọi người đều vì tấm ảnh ấy mà đi xem chương trình.
Trong nhóm thảo luận ầm trời, đều đang nói về cô, khen cô ăn ảnh gì đó.
Thẩm Giai đáp một câu: Đấy là vì Đinh Mật vốn đã xinh rồi nhé.
Đinh Mật mỉm cười, điện thoại đột nhiên đổ chuông, là Chu Thanh.
Điền Chính Quốc liếc cô, Đinh Mật nghĩ ngợi, nói: “Chắc là em trai em.”
Quả nhiên là Tiết Tiểu Bân gọi tới, trong điện thoại, cậu bé hớn hở khoe đã thấy cô trên TV.
Chương trình này được chiếu trên toàn quốc, không chỉ Tiết Tiểu Bân, Tiết Chấn và Tiết Ninh cũng thấy. Vốn bố con hai người vừa ăn cơm xong, Tiết Chấn mở TV đổi kênh, đột nhiên nhìn thấy Đinh Mật, còn tưởng mình nhìn nhầm.
Tiết Ninh dọn dẹp phòng bếp xong đi ra, đúng lúc thấy Đinh Mật đang kể chuyện hồi bản thân mới tiếp xúc với nghề lồng tiếng, cô ta trợn mắt nhìn màn hình TV, không thể tin nổi cô gái xinh đẹp nhã nhặn kia chính là Đinh Mật.
Tiết Chấn nhìn Tiết Ninh, đổi kênh.
Tiết Ninh lập tức cướp điều khiển mở lại kênh nọ, nhìn màn hình đăm đăm.
Tiết Chấn bất đắc dĩ: “Đừng xem nữa, có gì hay đâu.”
Tiết Ninh tức giận nói: “Tại sao con không thể xem? Cùng là ngồi tù, tại sao nó được sống sung sướng vẻ vang như thế? Còn con thì bị đuổi học, đến tìm việc cũng phải nhờ bố giúp….”
Tiết Chấn sầm mặt, trực tiếp tắt TV, giận dữ: “Công việc ấy chẳng phải tốt lắm ư, con còn chê bai gì?”
Tiết Ninh cáu kỉnh trở về phòng, đóng cửa cái rầm.
“Này.”
Tiết Chấn thở dài, ông đã ngoài năm mươi, mấy năm nữa sẽ nghỉ hưu. Vốn là cái tuổi nên được hưởng phúc, nhưng nhìn cái nơi trống rỗng này xem, nhà không ra nhà, càng nhìn càng thấy lạnh lẽo.
…
Hơn mười giờ tối.
Điền Chính Quốc tắt máy tính, lấy điện thoại của cô đi, nhắc nhở: “Nên đi ngủ thôi.”
Nghĩ đến chuyện đi ngủ, Đinh Mật hơi nóng mặt, cúi đầu thỏ thẻ: “Em đi đánh răng.”
Cô chạy biến đi, Điền Chính Quốc nhìn bóng lưng cô, cúi đầu xoa mày, cất máy tính, đi theo.
Đinh Mật súc miệng xong, chậm rì rì lê gót ra khỏi phòng tắm.
Thật kỳ lạ, trước kia hai người đã chung chăn kề gối biết bao lần, chuyện thân mật nhất cũng từng làm vô số, vậy mà cách mấy năm, cô lại cảm thấy còn căng thẳng hơn lần đầu tiên.
Trong phòng ngủ chỉ để một ngọn đèn mờ màu quýt, không gian ấm cúng. Điền Chính Quốc tựa người vào đầu giường, gập một chân, dáng vẻ biếng nhác, anh đang cúi đầu dùng điện thoại, bất chợt ngước mắt nhìn cô.
Đinh Mật hơi lung lay, chậm chạp bước tới. Cô vén một góc chăn, chui vào, dè dặt nhìn anh nằm bên trái, thậm chí không dám chạm vào anh.
Đợi rất lâu, Điền Chính Quốc vẫn chưa nằm xuống, cơ thể Đinh Mật dần cứng đờ.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, lí nhí: “Anh không ngủ sao?”
Giây sau, đèn vụt tắt.
Lồng ngực cứng như thép của người đàn ông tựa sát lại gần, anh kéo cô vào lòng, thấp giọng nói trên đầu cô: “Nằm xa như thế làm gì?”
Tim Đinh Mật đập thình thịch, thân thể vẫn cứng ngắc, thành thật đáp: “Bởi vì rất lâu rồi không ngủ cùng anh, em hơi căng thẳng.”
Trong đêm tối, Điền Chính Quốc khẽ cười thành tiếng.
Đinh Mật sợ lạnh, cơ thể Điền Chính Quốc lại nóng ấm, trong đêm thu lạnh lẽo như thế này, thực thích hợp để ôm nhau ngủ.
Dần dần, cô thả lỏng người, khẽ cựa trong lòng anh, muốn tìm một tư thế thoải mái.
Đột nhiên bị anh giữ chặt tay.
Điền Chính Quốc lật người đè lên cô, hai tay chống hai bên, cúi đầu hôn cô. Anh quấn quýt trên môi cô rất lâu, sau đó nụ hôn rơi xuống má cô, tai cô, cổ cô,…
Người Đinh Mật như tan thành nước, nếu nhìn thấy sẽ phát hiện cả cơ thể cô đều ửng đỏ.
Khi anh vùi trước ngực cô, Đinh Mật không nén được thở gấp, siết mái tóc anh, thẹn thùng nhắc nhở: “Chung Quốc, em đang bị…”
“Anh biết.”
Anh nhắm mắt, giọng đã khàn đặc.
Nhớ nhung biết bao năm tháng, anh chỉ muốn chạm vào cô một chút.
Rất lâu sau, anh trở người sang một bên, ôm cô vào lòng, khép áo cô: “Ngủ đi.”
Đinh Mật mềm nhũn cả người, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, đắn đo thật lâu, cuối cùng vẫn ngẩng đầu nhìn anh. Thích nghi với bóng tối, cô có thể nhìn thấy đôi mắt chất chứa lửa lòng của anh.
“Điền Chính Quốc, em với Bùi Dịch không có gì hết, trước kia không, hiện tại cũng không…”
Cánh tay ôm cô hơi căng ra.
“Thật đấy.”
Anh không nói gì, cô hơi luống cuống, nhổm dậy, cúi đầu nhìn anh: “Anh tin em không?”
Điền Chính Quốc nhìn cô, qua một lúc, anh ấn đầu cô xuống, kéo người vào trong lòng, vò tóc cô, giọng trầm thấp: “Ngủ đi.”